Sỏi Ngọc

 

Những viên đá tí hon, trong vắt từ trời ồ ạt rơi xuống đập vào cửa kiếng phòng khách kêu lách cách, bắn tung, rơi xuống mặt đất, tạo thành một khối đá trơn trượt trước nhà. Năm nay mùa đông lạnh buốt hơn năm ngoái! Tôi ngao ngán thở dài, nhìn mặt đường trơn như bôi mỡ, lo cho những người bị té ngã không biết sẽ ra sao! Trận tuyết cuối của tháng ba làm con người thật điêu đứng!

Đồng hồ trên tường đã điểm 8 giờ tối, mẹ vẫn chưa về. Tôi muốn chạy ra đầu đường đứng ngóng mẹ, không biết có chuyện gì, mà sao không thấy mẹ phone, tôi lo lắng bồn chồn, đứng lên nhìn xuống mặt đường bên ngoài từ cửa sổ tầng ba chúng tôi đang ở, lại ngồi xuống ghế, hai bàn tay xoắn lấy nhau không yên, mắt cứ ngóng ra cánh cửa chính của căn ấp bé nhỏ, mong bóng dáng thân quen.

Quay nhìn trong chiếc nôi, đôi mắt nhắm triền miên trong giấc ngủ của bé Tym 3 tháng tuổi đang ngủ sau khi đã bú no nê, chiếc miệng cứ như đang ngậm vật gì, mút ra mút vào thật dễ thương, chả lẽ trời lạnh như thế này tôi lại bế luôn thằng bé ra ngoài đường đứng đón mẹ về hay sao chứ!?

Mẹ về trễ làm sao tôi có thể đi làm được! Hôm nay tôi lại phải thay ca cho một người bạn nên phải đến sớm một chút!... Hay là bế luôn em bé đi làm đêm? Lỡ nó thức dậy khóc thì ai sẽ dỗ!?? Job này tôi chỉ mới xin vào làm thôi, thời buổi này xin việc thật khó khăn, tôi đã phải chầu chực lắm mới được cái chân dọn phòng cho hotel năm sao.

Người ta bảo có rất nhiều hạng cu ly, tôi gọi đùa là cu ly cao cấp! tức là phải có trình độ học vấn hết cấp trung học mới được vào làm, vì không những dọn phòng mà còn điền đơn cho những người mướn phòng vào bất kỳ lúc nào và làm thẻ tín dụng của hotel cho họ … Mà tôi thì đang học năm thứ ba của y khoa, thế mà không dám trình ra, chỉ dám đưa cái bằng đã học hết cấp hai trung học! Rõ chán!

Tôi không còn độc thân như xưa nữa, không phải muốn làm gì là làm ngay, không sợ phiền lụy ai, bây giờ đã khác!

Từ ngày có em bé, tất cả mọi dự tính của tôi còn phải tùy thuộc một phần vào nó, một số khác thì… phải tính toán với thời gian rất eo hẹp của tôi!

Nhìn bé ngủ ngon trong nôi, tôi nhớ ngày đầu gặp lại Khuê Vy, cô bạn thân đã kết nghĩa chị em với tôi từ bé.

Cách đây ba tháng, chúng tôi bất chợt gặp lại nhau trong sân trường đại học ngành y, khi tôi đang dáo dác tìm một chiếc băng ghế trống sau dãy lớp ngồi nghỉ trưa.

Từ xa, tôi thấy một cô gái mái tóc dài phủ trước trán, muốn tìm một chỗ ngồi dưới bóng mát yên tịnh. Bốn ánh mắt chúng tôi bất ngờ chạm nhau!

Chúng tôi nhận ra, ù té chạy lại, ôm nhau như thuở còn con nít và ào vỡ vui mừng! Thế mà đã năm năm chúng tôi mất liên lạc!

Khuê Vy và tôi sau khi kết thúc cấp ba tại Montreal, mỗi đứa đều bận học ngành riêng của mình trên đại học. Nàng về Sherbrooke, tôi vẫn ở lại Montreal.

Tôi thấy nàng với bụng bầu khá lớn, mà vẫn còn cố gắng đi học đến ngày cuối khóa.

Không để tôi hỏi thêm, nàng mệt nhọc tâm sự :

-         …Ta và cha đứa bé định khi ra trường y khoa rồi mới làm đám cưới, mua nhà xong mới có con, không ngờ tất cả đảo lộn! chồng tương lai của ta là  Jonathan Crown, mi có biết hắn không? Cũng cùng ngành y khoa, bố của thằng bé còn chưa ra đời này đây, tụi ta chỉ quen biết và yêu nhau mới được có….một tuần; hắn bị gia đình bắt về nước Do Thái của họ vì ông nội mất, hắn là cháu đích tôn của gia đình. Mà mi biết đó, đất nước Do Thái cũng có truyền thống tập tục như Việt Nam xa xưa của mình, con trai trưởng rất quan trọng về việc nối dõi tông đường và thờ cúng tổ tiên. Nên khi bị bố mẹ gọi về chịu tang là chàng phải bỏ tất cả mọi chuyện bên này bay về bên ấy ngay!...bây giờ ta một thân một mình, không có ai nương nhờ…

-         Mi có bầu mấy tháng rồi mà có vẻ mệt nhọc vậy?

-         Đã được 8 tháng rưỡi!

-         8 tháng rưỡi!! tức là sắp sanh rồi đó hả?

-         … ừ!

-         Vậy… rồi sao? Anh ấy cứ ở bển sao?

-         Tụi ta chưa cưới nhau, gia đình bên ấy cũng chưa biết ta là ai… làm sao bây giờ??

Hàng nước mắt đáng thương như đang nhẫn nhục chất chứa bao tháng năm để có dịp là tuôn xối xả, nàng gục đầu vào vai tôi đến tội nghiệp, thổn thức:

-         Ta không ngờ có ngày này! … ta thật ngây thơ và đùa giỡn không chừng mực! bây giờ phải trả giá thật đắt!... đã bao nhiêu lần ta muốn phá bỏ nó…ta lại không nỡ! thật khốn nạn thân tôi!

Nàng vừa than khóc, vừa bức tóc, bức tai, cấu xé quần áo. Tôi phải giữ hai cánh tay nàng lại:

-         Thôi, mi đừng tự hành hạ mình nữa, có ta đây, ta giúp cho, mi hãy bình tĩnh, rồi sẽ qua cơn hoạn nạn!

-         Cám ơn mi, ta chắc chắn phải nhờ mi rồi! mi không phiền lòng chứ!

-         Đến nước này rồi mi còn hỏi ta có phiền lòng không! Mình là chị em kết nghĩa từ lúc vào lớp một đến giờ, mi khách sáo quá!... Năm năm không gặp nhau, ta thật nhớ mi lắm! gặp lại mi bây giờ chắc chắn sẽ không để mi biến đi mất nữa!

Khuê Vy buồn buồn tủi tủi kể lể:

-         Gia đình chàng chưa bao giờ biết mặt nàng dâu là ai, và họ cũng chưa biết con trai của họ sắp làm cha một đứa bé!!

Chàng được gia đình cho sang Canada du học, học xong bằng bác sĩ sẽ trở về nước lại, bên đây chàng chả quen ai ngoài những người bạn học cùng lớp! mà chàng cũng rất ít ra ngoài với họ.

-         Làm sao tụi bay có thể… ra nông nỗi này?? Yêu nhau chỉ mới có một tuần… Mi có phải là dân “dể dãi” đâu mà…

-         Cũng như ta, chàng rất cô đơn và lẻ loi, … lúc nào cũng thấy chàng vùi đầu học, học xong ở lớp lại về phòng vùi trong …sách! Không một người bạn đi chơi cuối tuần, cũng chả có ai quen….

Vào một ngày cuối khóa học, Jonathan và ta đã ở lại lớp để làm cho xong bài mà tụi ta đã bị trễ, trong khi cả lớp đã bỏ về sớm để sửa soạn cho buổi party đêm hôm đó. Chúng tôi chỉ còn hai người miệt mài học và làm bài, đến khi ngẩng đầu lên thì trời đã xụp tối, mà bài còn chưa xong, ta nhớ chàng đã làm quen ta trước, nói là muốn đi mua đồ ăn và rượu để cùng ăn và uống với nhau thay vì đi party tốn thì giờ như những bạn khác.

Chàng đã đem về 2 gói to cả một con gà quay và khoai tây chiên.

Tụi ta đang đói nên vừa ăn vừa nói chuyện rất tâm đầu ý hợp!

Chàng khui một chai rượu đỏ, rót ra ly, ta và chàng cùng nhau uống hết một chai… và chàng đã hỏi … cưới ta!

-         Và mi cũng nhận lời cầu hôn của một người say?

-         Vì ta cũng … say như hắn!

-         Hắn còn nói với ta rất thích một đàn con …

-         Cho nên mi đã … siêu lòng?

-         Mi không biết đâu, trong cơn ngà ngà say, ta không còn lý trí nữa! ta chỉ biết có một người rất yêu mình, có một người cho ta chia sẻ vui buồn, và còn là chỗ dựa cho tương lai…

-         Hưm… đúng là … trong cơn say!

-         Khi nào mi ở vào hoàn cảnh ta mi mới hiểu được! nếu gặp mi trước khi gặp hắn thì ta đâu đến nỗi khổ sở đến nước này!

-         Rồi sao nữa, kể tiếp đi….

-         Thế rồi….Chàng xích lại gần chỗ ta đang ngồi, ngả đầu vào ta, người bốc ra toàn mùi rượu, và ta thì cũng chả hơn gì chàng… như được ướp rượu đỏ… Những sợi tóc vàng óng ánh như tơ, mềm mại của hắn quấn vào với mái tóc dài đen tuyền của ta; cặp mắt xanh trong như hồ nước có màu của bầu trời như đang thôi miên rất gần với khuôn mặt của ta, tất cả như vỗ về ru ta vào giấc ngủ đầu đời ….

Người ta nói « đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình » Khuê Vy đã rất can đảm, cắn răng chịu đựng mỗi khi cơn đau tới, cơn đau mới đầu còn thưa, sau dồn dập dần lên đến vật vã, khuôn mặt xinh đẹp của nàng xanh mướt, cùng những hạt mồ hôi lấm tấm đầy trán. Nước mắt hòa lẫn với những giọt mồ hôi đau đớn, nàng không kêu ca gì cả, mà hình như còn muốn thi gan với nỗi đau thể xác ấy! Tôi có cảm giác như nàng đang tự trừng phạt mình bằng những cơn đau xé lòng ấy! Thằng bé trong bụng cứ trồi lên trụt xuống, không chịu ra làm nàng càng cực nhọc vật vả…

Tôi tội nghiệp nàng đã chưa một lần mặc áo cô dâu đã trở thành mẹ! đã chưa từng được mang danh vợ đã trở thành …người mẹ đơn chiếc! Nàng chưa từng nếm được những tháng ngày yêu thương, hờn dỗi của thuở tình nhân; cũng không nếm được sự hạnh phúc nhất của người phụ nữ khi đón đứa con đầu đời, mà ánh mắt lúc nào cũng thật lo lắng, đáng thương!

Chúng tôi chỉ mới 19 tuổi, cuộc đời còn dài để đi mà sao người chị em kết nghĩa của tôi không được may mắn? có phải nàng nhẹ dạ hay quá tin tưởng vào những lời bông đùa đường mật của bọn đàn ông? Hay nàng muốn thử chơi với lửa? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra, tôi cũng không sao có câu trả lời đúng!

Tôi không dám trách bạn vì nếu mình ở trong hoàn cảnh ấy thì sẽ xử thế ra sao, nàng không có ai là thân nhân, cũng chả có bạn bè đáng tin ngoài tôi, mà mãi tới bây giờ chúng tôi mới gặp lại! Thôi thì chuyện đã lỡ, bây giờ phải tìm cách làm sao nuôi đứa bé!

Tôi nhớ ngày nào còn dưới tiểu học, Khuê Vy là một cô gái nhỏ hiền lành, tốt bạn và rất yên lặng.

Nàng được bố mẹ ruột cho gia đình người dì hiếm muộn nhận làm con nuôi đem đi ngoại quốc khi nàng lên 5, nên khuôn mặt lúc nào cũng ít cười và ánh mắt thật đẹp và buồn như nhớ người thân bên quê nhà! Không biết đây có phải là một trong những nguyên nhân khiến nàng chấp nhận tình yêu của John quá nhanh chóng không!?

Thằng bé cuối cùng cũng đã ra khỏi chiếc vỏ thịt da êm ấm của bà mẹ trẻ Khuê Vy. Nàng mệt nhọc hai mắt nhắm nghiền. Tôi đứng bên cạnh, vuốt những vùng tóc đen xanh, chảy dài theo bờ gối rũ xuống đất, thấm ướt đẫm mồ hôi và nước mắt. Tôi lấy chiếc khăn mát lau khuôn mặt nàng, chiếc đồng tiền lúm thật sâu bên má trái đã từng làm mê hoặc tôi mặc dù cùng là bạn gái với nhau!

Từ ngày bé Tym sinh ra, Khuê Vy cứ hết bệnh này đến bệnh nọ, phần vì cơ thể yếu kém vì thiếu vitamin, phần buồn rầu vì không có tin tức gì của Jonathan, nàng lo lắng cho tương lai của cả hai mẹ con, đâm bệnh suốt từ lúc sau khi sanh con, bác sĩ cấm không cho thằng bé gần mẹ, nên phải nhờ bên mẹ con chúng tôi giữ dùm.

Vì nhớ con, nàng cứ năn nỉ tôi phải bế thằng bé lại gần cửa kiếng để nàng có thể ngắm con khi nó say ngủ, nàng vuốt ve nó qua tấm kiếng chắn của nhà thương, rồi hai hàng nước mắt lại thi nhau ồ ạt chảy ướt đẫm áo.

Một hôm, tôi xách đồ ăn vào cho nàng, vừa gặp tôi nàng đã quỳ mọp xuống đất, ôm chân tôi, nước mắt tuôn ràn rụa:

-         Vân Hạ! ta lạy mi một lạy để đền ơn…

Tôi vội vàng đỡ nàng lên, nước mắt cũng tuôn theo:

-         Có chuyện gì từ từ nói, mi sao vậy? có chuyện gì mà ơn nghĩa chứ! Mình đã kết nghĩa chị em từ lớp một mà, mi không nhớ sao, chuyện của mi cũng là chuyện của ta, không lo, hãy ngồi lên giường đi!

-         Không được! mi phải hứa với ta! … không được nói với ai chuyện ta có con với Jonathan, cũng không được nói với ai ta bị hắn ruồng bỏ nhe!

-         Ta nói với ai bây giờ! Chuyện riêng của mi mà!

-         Hãy hứa với ta nhe!

-         Được! ta hứa! mi ráng khỏi bệnh, cái kiểu này có hứa cũng phải nói thật vì phải làm khai sanh và thủ tục cho một đứa bé hiện hữu trên trần gian này nữa đó!

-         Ta chán đời và chỉ muốn chết thôi! Tại sao ta lại ngu đến thế! Ba mẹ ruột ta ở Việt Nam mà biết được thì chắc chỉ biết chui xuống lỗ! Ba mẹ bên Mỹ của ta nữa, chả ai biết ta đang… mất trí như thế này!

-         Đừng nói quở! Xem đi, thằng bé xinh và ngộ nghĩnh lắm, nó giống mi như đúc, chỉ giống bố chắc… mái tóc hoe vàng và cặp mắt hơi lai lai, that’s it!

-         Ta đã vì nó mà ráng sống, nếu ta có mệnh hệ gì, mi hãy coi nó như con đẻ và nuôi nó thành tài cho ta nhe!

-         Sao mi cứ nói toàn chuyện không may không vậy! hãy nghĩ đây là món quà của Trời cho, biết đâu sau này mi được nhờ!

-         Không đâu! Ta không còn chút tin tưởng vào tương lai nữa! ba mẹ ta làm sao nhìn người ta đây!... Ta muốn làm khai sanh cho nó mang … họ của mi!

Tôi thảng thốt :

-         Họ của ta!! Rồi … lỡ sau này bố nó về kiếm thì làm sao?

-         Mang họ mi có sao? Sau này đổi cũng chả muộn mà! … hắn đi không biết ta đã mang bầu nó, làm sao mà … nhận ra được! thôi… mi giúp ta nhe!

-        

-         Ta sợ rằng ta sống không nổi nữa, ta thật hối hận, chán đời… sữa còn không có cho con bú…ta thật mệt lắm…

Chưa nói hết lời, Khuê Vy đã xỉu thiếp đi, tôi vội vàng kêu y tá, bác sĩ….

Bé Tym cứ bú xong là ngủ, rất ngoan, khi thức chỉ nằm yên nhìn chung quanh làm quen với mọi vật, không hề khóc quấy.

Mẹ và tôi rất vui khi có nó nhưng mỗi lần đi đâu thì phải lên chương trình kế hoạch, không thể để nó ở nhà một mình được!

Tiếng chìa khóa tra vào ổ làm tôi giật mình trở về thực tại.

Mẹ bước vào nhà, chưa kịp cất chìa khóa vào túi, tôi đã vội chạy ra:

-         Mẹ! sao về trễ vậy? con trễ giờ rồi đó! Mẹ nhớ cho Tym bú một cữ nữa là đi ngủ mẹ nhé, con đi làm đây!

-         Đi từ từ cẩn thận…, đừng vội, trễ thì cũng đã trễ rồi!

Tôi không nghe tiếng mẹ dặn dò gì nữa cả, ba chân bốn cẳng chạy bay ra ngoài đầu đường đón bus.

Tôi làm ca đêm nên cũng khá tiện lợi cho mẹ con tôi chia phiên giữ thằng bé, cũng tiện cho tôi lấy cours ở lớp ban ngày; chỉ hơi vất vả những lần mẹ đi làm về trễ!

Vừa đi tôi vừa nghĩ đến Khuê Vy, giờ này nàng đang làm gì? Có ăn, ngủ được chút nào không? Hay lại lo lắng cho con, cho chồng và chính bản thân mình? Tôi không biết khuyên điều gì cho nàng nữa, vì mỗi khi đụng đến chuyện ấy thì cả tôi và nàng đều lại ôm nhau khóc mà không lối thoát!

Tiếng xe hơi thắng sát bên cạnh lề tôi đang đi, tiếng đàn ông quen thuộc làm tôi giật mình, quay lại:

-         Vân Hạ! em đi đâu mà nhanh vậy? anh đã gọi từ nãy giờ em cũng không nghe, phải lái xe leo lên bờ lề để gặp em đây!

-         Anh!...  gọi em từ nãy giờ rồi hả? … em thật đãng trí quá!

-         Em đi đâu vậy? có muốn quá giang không?

-         Vâng! Được lắm, cho em đến hotel Hoshu đi anh!

-         Em làm gì mà đến… hotel giờ này?

-         Em đã kể anh nghe hôm nọ là em đã được nhận vào làm … cu ly cao cấp đó!

-         Dọn phòng thì nói dọn phòng đi, còn … cu ly cao cấp nữa! chả hiểu em muốn nói gì!

-         Hahaha thật ra đủ thứ chuyện làm trong một đêm nếu người khách yêu cầu… dọn phòng, giấy tờ, tổ chức một chuyến đi chơi vài ngày đến một nơi khác v…v…

-         Ok, anh hiểu rồi! vậy sao em không gọi anh đến đưa em đi, mà phải vất vả đi bộ vậy? anh đâu có làm gì buổi tối đâu, tất cả … chờ chỉ thị của em mà!

Tôi chun mũi:

-         Cám ơn anh nhiều lắm, em sợ phiền anh! Muốn cho anh có thì giờ rảnh đọc sách nghe nhạc, nghỉ ngơi…

Chàng mở cửa xe, mời tôi vào, vừa rú ga chạy vừa nói:

-         Mỗi lần nghĩ đến em cực khổ đi bộ chờ bus buổi tối làm anh không nỡ lòng ngồi xem tivi hay đọc sách…

-         Nói thật không đó? Hay chỉ … suông miệng thôi?

Chàng luồn tay qua nắm lấy bàn tay tôi xiết nhẹ, không trả lời…

Trời đã xụp tối sau 7:00, những ngọn đèn đường đã bật lên, chiếu vào những tàng lá lung linh chập chờn như những hình nộm đang nhảy múa!

Chàng và tôi quen nhau cũng được hai năm, từ ngày tôi vào trường y, năm tôi được 17 tuổi rưỡi…

Thiết là thày dạy về môn Biology của lớp học. Khi lên lớp Thiết rất đứng đắn, già giặn, nhưng bên ngoài thì rất gần gũi, thân thiết.

Tôi nhớ năm đầu tiên, mỗi lần thấy tôi hơi ngần ngại thử nghiệm hay cấy tế bào vào động vật, chàng lại gần tôi:

-         Có cần thầy giúp em mổ bụng con chuột không?

Tôi nhìn thầy, cặp mắt rụt rè:

-         Thầy định mổ bụng nó sao?

-         Phải rồi!... không mổ bụng thì làm sao thay gan cho nó?

-         Nhưng… nhưng …

-         Làm sao?

-         Cái đuôi nó vẫn còn lung lay lúc lắc… ghê quá!

Chàng liền cầm con dao cắt phăng cái đuôi của nó ra, trong khi tôi sợ hãi la lên thật to, làm mọi người quay lại, Thiết từ tốn giải thích cho các học sinh mới vào nghề:

-         Thày biết các em còn chưa có kinh nghiệm, vì đây là năm đầu tiên, nếu có em nào sợ cái đuôi, hay cái chân, hay cặp mắt con chuột thì cứ nói…. Thầy sẽ có cách làm cho nó biến đi để mình có thể có can đảm mổ xẻ body của nó….

Lời nói của thầy đã làm cả lớp cười ồ lên, nhưng rất thực tế! vì nhiều nữ sinh còn e dè, run tay, sợ cặp mắt của con chuột như đang nhìn người mổ vậy! Thiết rất khôi hài trong giờ thực tập nên tiết học trôi qua nhanh, dễ hiểu và thầy được nhiều nữ sinh mến mộ!

Mỗi lần lên lớp là Thiết đem đến cho chúng tôi một điều mới lạ về môn học, về cách nhìn cấu tạo con người, nước, mô, tế bào…

Từ sự mến phục, tôi đã chuyển thành tình yêu hồi nào không hay!

Cho đến một ngày, không biết vì cố ý hay vô tình, trời mưa thật to, tôi trú mãi trước cổng trường, chờ cơn mưa dứt là chạy ra đón bus ngay, thế nhưng trời cứ mưa mãi, cho đến khi tôi không thể chờ nổi nữa, định gồng mình cho ướt mưa luôn!

Che cặp trên đầu chạy ra khỏi chỗ trú, cùng lúc chạy ngược hướng với tôi là Thiết với một chồng tập sách mới vừa cho cours xong.

Chúng tôi đụng nhau thật mạnh giữa cổng trường, văng hết tất cả tập sách của sinh viên xuống đất dính đầy nước mưa và cát, cặp mắt kiếng của chàng bị tôi té nhào ra phía sau, ngồi đè lên nó!

Chàng đã vội vàng đỡ tôi đứng dậy, tôi cố gắng giúp chàng nhặt lại chồng sách vở, và sau đó mới biết là cặp mắt kiếng của chàng bị tôi đè lên lúc nãy đã gẫy gọng! Nhờ thế chúng tôi đã quen nhau và cặp mắt kiếng mới của chàng cũng là một kỷ niệm của chàng và tôi đã cùng nhau đi chọn …

Chúng tôi không thường xuyên gặp nhau vì mỗi người đều có công việc riêng, chỉ gặp nhau vào cuối tuần, hay thỉnh thoảng trong tuần khi hẹn nhau đi ăn tối mà thôi.

Bất chợt chàng hỏi tôi:

-         Hình như hôm qua anh có thấy em đi vào nhà thương Victoria, em đi đâu vậy? nếu có thực tập cũng chỉ trong phạm vi trường mình UdM thôi chứ?

-         Em… em …

-         Có điều gì em khó nói hả?

-         Em không biết có nên nói cho anh biết không nữa, sợ mất công anh lại lo dùm chuyện “thiên hạ” của em… Số là em có cô bạn, nó đang nằm ở bệnh viện, nó yếu đến nỗi không dậy nổi, cũng không ăn uống gì được, ăn vô chỉ ói, em thật lo quá nên đến trông nom cho nó!

-         Vậy có gì đâu mà em phải dấu anh!

-         … vâng, chỉ vậy thôi đó!

Vì đã hứa với Khuê Vy không được kể chuyện cô ta mới sanh con cho bất kỳ ai nghe, nàng sợ mang tiếng, sau này lại có lời dị nghị không tốt; tôi cũng muốn bảo vệ người chị em kết nghĩa nên không dám nói chuyện thằng bé Tym đang ở chỗ tôi!

Khiếu lúc lắc bàn tay tôi, lo lắng hỏi:

-         Em sao lại thẫn thờ vậy?? em đang suy nghĩ gì thế??... từ nãy giờ anh thấy em là lạ làm sao đó!

-         Em không có gì cả mà, chỉ muốn ngồi yên bên anh đó thôi!

Chàng vòng tay qua vai tôi, kéo tôi lại gần:

-         Ngày mai anh sẽ có một ngày làm việc ở bệnh viện Vict, em có muốn anh đưa đồ ăn hay đồ đạc gì vào phòng cho cô bạn không??

-         Vậy thì tốt quá! Em đỡ phải tới, em có cours ngày mai đến tối.

-         Sáng mai anh sẽ đón em đi học và em chuẩn bị đồ cho cô bạn luôn nhé!

-         Rất cám ơn anh …

Sáng hôm sau, vừa xong cours học đầu tiên, tôi đã nghe tiếng cell reo vang, tiếng gọi khẩn cấp của nhà thương:

-         Hãy vào gấp với Khuê Vy!... nàng đã kết thúc cuộc sống….và xin cô vào lo mọi thủ tục….

Tôi không tin vào đôi tai mình nữa, hét lên! …

-         Làm sao có thể chứ! Khuê Vy! Khuê Vy… cô ta thế nào?? Các người có lầm người không??...

-         Chúng tôi rất tiếc! cô ta đã ra đi … trong giấc ngủ sau khi uống thuốc an thần. Đêm hôm trước cô ta bị động kinh, áp huyết tăng rất cao, bị mất máu khá nhiều…. Chúng tôi có cho cô ta uống thuốc an thần và cầm máu… Hình như ý chí mong muốn sống nơi cô ấy … không còn nữa!!... chúng tôi …xin lỗi…

Chiếc phone tự động tuột khỏi bàn tay tôi, rơi xuống đất! không thở nổi!

Nước mắt như đông cứng trong hốc mắt! miệng khô đắng ngắt, cả người lạnh toát, chân đứng không vững….

Rồi bỗng nhiên té khuỵu xuống đất, người dựa vào bờ tường, úp mặt vào lòng bàn tay, tôi khóc ngồi như thế không biết đến bao lâu cho một kiếp người ngắn ngủi vừa đi qua!

Chả lẽ… bé Tym thành mồ côi mẹ hay sao? Nó còn nhỏ quá mà! Cha thì chưa biết mặt, mẹ thì đã chết!

Thât oái oăm thay, giấy khai sanh còn chưa có mà phải làm giấy báo tử cho mẹ!

… Mỗi lần nghĩ đến lại làm tôi xót xa đau đớn, mỗi lần nhìn thấy thằng bé ngủ thật ngon cũng làm tôi thương cảm, nhói tim…và cảm thấy rất thù ghét cái tên John đã đem đến sự xui xẻo cho người bạn gái thân yêu!

Tất cả những kỷ niệm của Khuê Vy, tôi cho vào một chiếc hộp nhỏ bằng sắt, cất vào góc tủ, một chỗ kín nhất…

Ngày tháng trôi qua, mười tám năm nhanh như thoi đưa, mẹ đã thành người thiên cổ; Thiết và tôi đã thành gia thất, chúng tôi cố gắng cách mấy cũng không được mụn con nào cả, chắc ông Trời muốn bù đắp sự mất mát lớn lao của Tym nên muốn cho cậu bé có được trọn vẹn tình yêu thương của cha mẹ nuôi.

Kiết và tôi vẫn giữ kín chuyện Tym là con nuôi với bất kỳ ai, kể cả Tym, để cậu bé được phát triển toàn diện mà không bị mặc cảm tự ti.

Tym ngày càng trưởng thành, thông minh, học rất giỏi, được các bạn nể phục, yêu mến và lúc nào cũng là đứa trẻ dẫn đầu về mọi môn học chữ cũng như nghệ thuật!

Tháng đầu tiên vào đại học y khoa, cháu đã về kể cho mẹ nghe:

-         Hôm nay chúng con phải chụp hình cả lớp để họ làm kỷ yếu, mẹ xem này … lớp con chỉ có 25 người thôi đó!

-         Mọi năm họ chọn 30 người cho y khoa, năm nay chỉ có 25 thôi, là ít đó! Con thật giỏi, mẹ hãnh diện lắm!... mẹ đang bận tay, con cứ để trên bàn khi rảnh mẹ sẽ xem!

-         À mẹ ơi, hôm nay con sẽ đem hai phần cơm đi học…

-         Tại sao mang nhiều vậy?

-         Con muốn đem một phần đến cho …bạn…

Tôi trả lời không do dự:

-         Được rồi, mẹ sẽ sửa soạn hai phần cơm cho con và bạn, nhớ đem theo phần nước cam cho bạn luôn nhé!

-         Sao mẹ không hỏi con người bạn này là ai?

-         Mẹ rất tin con … tìm bạn tốt chơi…

-         Mẹ không nhớ cô bé con quen trong cours vẽ đó sao?

-         Có phải cô bé Á Đông nhỏ người và ít nói đó không?

-         Đúng rồi! mẹ có trí nhớ dai quá! Cyndie và con có cùng một cours học trễ chiều nay, nên con muốn đem cơm cho cô ta cùng ăn!... thôi con đi đây mẹ nhé!

Cyndie là một cô bé có khuôn mặt thật dễ thương, xinh xắn, tôi đã quen cô bé nhỏ ấy từ khi dắt Tym đi học vẽ khi mới 7 tuổi, Cyndie ít nói nhưng nét vẽ rất cứng cáp có khiếu từ lúc nhỏ, mỗi lần đến lớp học đều thấy Cyndie đã siêng năng có mặt tại cours từ lúc nào rồi. Tôi vẫn không có dịp gặp bố mẹ của cô bé trong suốt những năm học, vì thứ nhất cô bé rất ít nói, rụt rè, thứ hai là bố mẹ của Cyndie chắc bận lắm, nên bỏ cô bé vào lớp học từ sớm!

Những tấm hình vẽ của cô bé như những suy nghĩ từ trí óc, ước nguyện trong thâm tâm, cô bé chỉ vẽ một khuôn mặt duy nhất của một thiếu phụ trẻ, xinh đẹp với cặp mắt to rộng như khoảng trời mênh mông, mà tôi nghĩ là mẹ của bé.

Thế mà đã 10 năm qua, tình bạn của các con đã chớm nở và thân thiết như vậy rồi! tôi mỉm cười vừa suy nghĩ vừa làm bếp. Cả hai lại cùng học về y khoa giúp đời.

Làm bếp xong, tôi ngồi nghỉ tay bên tách trà sen, đưa mắt nhìn ra ngoài vườn, mùa hạ đã về, hoa trong vườn đã đua nhau nở, chỉ còn thiếu bàn tay thu vén của người làm vườn mà thôi! Những bụi hồng, bách hợp đã thi nhau khoe sắc, che lấp sự khiêm nhường của bụi cúc vàng đã từng óng ánh một thời trước mùa đông.

Tiện tay, tôi với tay lấy quyển sách kỷ yếu của Tym mở ra xem năm nay các lớp y khoa ra sao.

Từng trang lật qua, các sinh viên năm cuối trông thật già giặn ở phần mở đầu sách. Trong số những giáo sư, có hình của Khiết, chồng nàng, tuy không còn là giáo sư chính thức của trường nữa, nhưng là người phụ giảng thường xuyên; trông anh trong hình thật nổi bật, hãnh diện làm sao!

Tiếp theo là các lớp dần dần nhỏ hơn, cuối cùng là lớp mới vào những tuần vừa qua.

Các sinh viên với khuôn mặt thật non trẻ, tôi nhận ra Tym đứng giữa các bạn học, khuôn mặt cũng thật rạng rỡ, hạnh phúc.

Tôi tiếp tục xem các hình ảnh của các thầy cô mang trách nhiệm của lớp Tym, thầy chủ nhiệm lớp, Jonathan Crown.

-         Jonathan Crown! Cái tên này sao nghe quen quen! Hình như ở đâu đó! Rất quen thuộc! … Jonathan Crown…

Tôi suy nghĩ thật xa, đôi lông mày nhíu lại, dĩ vãng dần dần trở về… Quyển sách bất chợt tuột khỏi tay, rơi xuống đất! làm tôi giật mình, bật dậy!

-         Phải rồi! Jonathan Crown… chính là hắn! có thật là hắn không?!! Kẻ thù của chúng tôi! … hắn đã gây nên cái chết cho Khuê Vy, gây nên thảm cảnh chia lìa tình mẹ con! … sao hắn không chết đi, không biến mất khỏi thế gian này đi! Hay ở luôn bên Do Thái, còn trở qua đây làm giáo sư làm gì chứ! Lại còn làm chủ nhiệm lớp của Tym mới oái oăm cơ chứ!!! … không biết Tym có biết hắn là ai không! … Mà chuyện này mình đã giấu rồi cơ mà! Không ai biết hết! không một ai có thể khui chuyện này ra được,… ngoài mình!

Tôi vội vàng nhặt lại quyển kỷ nang lên xem thật kỹ khuôn mặt của hắn; trong đầu cứ nghĩ chắc cái mũi của hắn phải khòăm, cặp mắt phải diều hâu cú vọ, chiếc miệng chắc ngoác đến mang tai đây, nên mới làm chuyện ác đức này!!

Nhưng không! Trái lại ý nghĩ của tôi, hắn có một khuôn mặt mang nét người Anh nhiều hơn, hài hòa, cặp mắt sáng thông minh, chiếc miệng cười lộ hàm răng trắng đều, đẹp! Nụ cười thật vô tư, không một chút gì có vẻ là người có dã tâm!

Bây giờ tôi cảm nhận được rằng Tym rất giống hắn ở cặp mắt sáng, thông minh này!

Tôi nhớ lại Khuê Vy đã từng nói hắn không biết nàng đã có bầu, cũng không biết mình đã làm cha mà!!! Hèn gì hắn cứ sống phây phây vô tư lự!

Tôi nhất định sẽ giữ kín bí mật Tym là con ruột của hắn suốt cuộc đời này, vì tôi yêu thằng bé lắm, tôi đã nuôi nó, đã từng bồng bế, đút ăn, vui với nó từng tuổi, khổ cực mỗi khi nó bệnh hoạn trở cơn, có ai ngoài vợ chồng tôi đã bỏ công trong suốt 18 năm nay! Bây giờ nó đã nên người, chả lẽ nào tôi lại trả lại cho người vô công rỗi nghề…không một chút công lao nào sao!

Còn hắn! xuất hiện từ đâu mà hết gây ra cái chết cho bạn gái tôi, bây giờ lại đe dọa hạnh phúc gia đình chúng tôi chứ? Phải nghĩ cách làm sao cho Tym đừng gần hắn!

Bắt Tym đổi trường? Hay bắt Tym nghỉ học?? thật khó quá! Không biết phải làm sao nữa. Tôi đi qua đi lại suy nghĩ cả ngày vẫn không sao tìm ra lý do để bắt Tym xa người thầy chủ nhiệm!

Những ngày tiếp theo tôi bận rộn vì công việc sở, công việc nhà mỗi ngày, làm tôi dần dần quên đi nỗi lo ấy; Tym cũng rất bận học nên ít thấy mặt cháu, cả ngày nó chỉ ở thư viện, tối đến lại vào phòng đóng cửa học bài. Tôi chỉ hỏi vài câu qua loa về những việc cần thiết trong ngày …Trong thâm tâm cứ tự nhủ rằng « chưa chắc gì Tym và ông ta trở thành đôi bạn thân đâu, mình chỉ tự hù mình và lo xa… »

Cho đến một mùa hè thật đẹp, một ngày nắng chan hòa, Tym đã lên năm thứ ba ngành y, đã trở thành một cậu con trai thực sự trưởng thành và biết suy nghĩ; một tay cần câu, tay kia cầm túi đựng cá, con cá đang quẫy mạnh bên trong tìm đường thoát thân, Tym chạy vào bếp đưa tôi nói:

-         Mẹ ơi, cho mẹ con cá còn sống nè, thịt nó ngọt và dai lắm, mẹ làm cho cả nhà mình nhe, chút nữa con sẽ mời luôn ông thầy chủ nhiệm của lớp con đến ăn cơm nhà mình mẹ nhé!

Tôi giật mình khi nghe « ông chủ nhiệm », ấp úng hỏi lại :

-         Con nói ai? Ông chủ nhiệm nào??

-         Con quên không giới thiệu cho mẹ biết….

Tym chạy vào phòng tìm ngay quyển kỷ nang, lật vài trang sách, chỉ cho tôi xem :

-         Mẹ xem này, đây là ông ấy!

Tôi đắng cổ, nghẹn lời, cảm thấy nỗi ghen tức ngập tràn trong từng đường ven :

-         Con… con… mời ông này đến nhà mình?! Con… thân với ông ta từ hồi nào vậy? tại sao … tại sao … ai cho phép con quen thân với ông ấy chứ? Có biết ông ta là kẻ thù không đội trời chung …..

-         Mẹ! ông ta là chủ nhiệm lớp con đó!

-         Chủ nhiệm thì chủ nhiệm! … đâu có ai bắt buộc phải thân với chủ nhiệm đâu? Mà sao con không nói cho mẹ biết?

-         Nếu mẹ không muốn ông ta đến nhà chơi… như những người bạn con quen thân thường về nhà mình… thì thôi! Chúng con sẽ ra ngoài vậy!

Tôi phẫn uất bất ngờ khi thấy Tym bênh vực hắn :

-         Không được! con không có quyền đi ăn! ….

-         Tại sao?....

-         Mẹ…. mẹ không muốn! nếu con còn đến nhà ông ta thì đi luôn đi, đừng về đây nữa!

-         Mẹ!???

-         Con đi với ai cũng được, nhưng đi với ông ta thì … không!

-         Mẹ! con không hiểu gì cả?!... con đi rồi sẽ về, chứ có phải ở luôn nhà người ta đâu!

-         Tại sao mẹ nói con không nghe lời vậy! con biết cãi lại từ hồi nào?

-         Con… con..

-         Không được, phải chấm dứt ngay! Phải …cách xa ông ta ngay!

-         Con không thể làm thế được!

Tôi mở mắt thật to, tức giận dâng trào :

-         Mẹ cấm con không được đến nhà ông ta nữa!

-         Mẹ … thật vô lý! Mẹ biết không, ông ta không những là thầy chủ nhiệm lớp con mà còn là… cha của Cyndie nữa!

-         Cha …ai?? …Làm sao có thể?? Cyndie là một cô bé Á Đông cơ mà?

-         Con… chỉ nghe nói là thầy đã về Việt Nam để nhận một đứa con nuôi…

-         Còn vợ ông ta là ai? Con có hỏi không?

-         … vợ ông ta là một người con gái Việt Nam rất xinh đẹp…

-         Con …đã thấy hình chưa?

-         Con chưa thấy … nhưng thầy đã tả cho con nghe là thầy rất yêu cô, yêu rất nhiều….

Tôi bỗng dưng vọt miệng :

-         Lại nói láo nữa! muốn dụ trẻ con …

-         Mẹ nói con nói láo sao??

-         À không! Mẹ nói theo ý nghĩ khác của mẹ… rồi sao?

-         Thầy nói rất yêu cô, thầy và cô đã hứa sẽ lấy nhau…

-         Rồi sao không lấy? để cho cô ta phải đau khổ, ôm hận một mình?... Mẹ sẽ không tha cho hạng người … lừa đảo đâu!

-         Mẹ hãy nghe con nói …thầy phải về nước làm đám tang cho ông Nội, sau đó bà Nội bệnh nặng, chỉ có một mình thầy là con trai trưởng, nên thầy phải quán xuyến mọi chuyện cho xong rồi mới thưa chuyện thầy và cô cho bố mẹ thầy. Ông bà ấy đã đồng ý cho thầy qua lại bên Canada này để làm đám cưới với cô…

-         Tại sao không viết một chữ nào cho cô bên này nếu ông ta bảo là yêu cô?

-         Thầy kể là thầy viết nhiều lắm, rất nhiều về Sherbrooke nhưng không bao giờ được hồi âm!

-         Vậy tại sao không phone?

-         Thầy chưa bao giờ biết rõ về cô, chưa bao giờ hỏi cô về số phone, email.. thầy chỉ yêu cô thầm trong long mỗi lần thấy cô vào lớp học, và càng yêu cô hơn khi một lần hai người ở bên nhau một lần… Thầy không được tin tức gì nữa từ cô và khi thầy quay lại tìm cô sau một năm hơn thì tất cả như sương khói biến mất hết! thầy đã rất đau khổ, tìm cô khắp chốn, về lại Việt Nam để tìm cô, mà tìm không ra, thầy phải nhận một cô bé Việt Nam trong trại mồ côi để qua hình bóng đó, thầy chuộc tội lại với cô! …Thầy đã ở vậy không lập gia đình, và thầy không thể nào yêu một ai khác nữa!

-         Tại sao thầy lại kể chuyện này cho con nghe vậy?

-         Cũng không hiểu tại sao… thầy nói là cảm thấy yêu quý con nên kể cho con nghe, trước đó chưa từng kể cho ai nghe cả!

-         Con… con có yêu quý thầy không?

-         Con cũng không biết tại sao tình cảm của con giành cho thầy … rất nhiều! con thấy rất tự nhiên khi ở bên cạnh thầy, rất thân tình cho dù con chỉ mới học với thầy có một năm đầu tiên mà thôi!... chúng con vẫn giữ mãi mối liên lạc này. Giờ nghỉ hay nhiều lúc con ở lại trường học, thầy đều tìm đến con giảng giải và chỉ dẫn thêm, rồi con và thầy cùng đi ăn với nhau…

-         Vậy à!...

Tôi thẫn thờ đứng lên bỏ ra ngoài sau nhà. Trong lòng thật khó chịu! không biết người chị em kết nghĩa của tôi sẽ hành động ra sao? Sẽ xử thế nào khi nghe câu chuyện động lòng thương tâm như thế này!

Tôi có đành lòng giấu mãi sự thật không? Cứ mặc kệ cho các người coi nhau như người lạ được không? Để tôi yên tâm chôn giấu bí mật này cho tới tuyền đài!

Gió thổi lạnh bên ngoài, mái tóc tung bay, cả thân mình cũng thấy thật lạnh lắm, nhưng tôi lại không đủ can đảm bước vào nhà đối diện với con trai! Tôi cảm thấy mình có lỗi, cảm thấy mình đang giữ khư khư trong lòng một sự thật có thể đổi cả tương lai của một gia đình!

Tôi hành động đúng hay sai??

Vòng tay ấm áp ôm lấy ngang vai tôi, làm tôi cảm thấy bớt lẻ loi, tiếng nói của Khiết nhẹ nhàng trong tóc:

-         Sao không vào nhà mà lại đứng ngoài này gió thổi … em không lạnh sao?

Tôi quay mặt lại đối diện với chàng:

-         Anh! … em thật khó xử quá!

Những giọt nước mắt vô cớ lăn dài trên má. Đã từ rất lâu tôi chưa có dịp dùng tới túi nước mắt này, nên nó chan chứa và tự do tuôn chảy.

-         Tym… nó đã tìm thấy bố ruột của nó rồi! mình sắp mất nó rồi…

-         Sao… em biết?

Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Khiết nghe, chàng dìu tôi ngồi xuống chiếc xích đu bằng gỗ cạnh đấy:

-         Nếu em là đứa con thất lạc bị chính người mẹ đang nuôi mình giấu sự thật khi biết cha mẹ ruột của mình là ai… và cấm không cho em gặp lại họ, em cảm thấy sao? Nếu sau này em biết ra chuyện … em có còn yêu thương kính trọng người mẹ này nữa không?...

-         Em thật khó xử quá! Em không muốn mất Tym, không muốn một sáng một chiều nó có một gia đình khác!... mình chỉ là một gia đình thừa thãi!

-         Đừng nghĩ vậy! anh nghĩ nếu nó là đứa con có hiếu nghĩa thì nó sẽ phải thương quý cái gia đình đã nuôi nó thành tài đến ngày hôm nay hơn chứ! Nếu như anh… anh sẽ nói cho họ biết!….

-         Không! Không được! Em không muốn nói … anh đừng nói gì cả với con anh nhé! Hãy cho em thời gian suy nghĩ …

-         Được! anh sẽ không nói gì, anh sẽ để việc này cho em quyết định!

-         Em sợ mất nó lắm! em sẽ không thể chịu nổi nếu như không còn thấy bóng dáng nó mỗi ngày, cho dù nó chả bao giờ có thì giờ nói chuyện với mình… nó là con của chúng ta mà, mình đã nuôi nấng nó từ khi nó lọt lòng mẹ, đã dìu dắt nó từng bước đi, đã dạy nó từng chữ a, b….không thể nào đâu! Em làm không được điều đó đâu!

Khiết không nói gì cả, chàng âm thầm ngồi bên tôi, nắm bàn tay tôi như mỗi lần chàng làm khi thấy tôi sợ hãi hay lo lắng một điều gì.

Mỗi lần có chuyện gì không giải quyết được tôi thường ra đứng trước góc bàn có để tấm ảnh nhỏ của Khuê Vy, không phải là bàn thờ, mà là nơi để tất cả hình ảnh của gia đình và người thân, tôi quơ tay tìm mãi sợi dây có mặt ngọc của Khuê Vy mà trước khi mất nàng đã trao lại cho tôi làm vật kỷ niệm cho Tym, tôi thường treo nó ở đây, mỗi lần khấn cầu điều gì tôi đều cầm miếng ngọc xanh ấy trong tay, cảm giác như nắm lấy bàn tay mềm mại mát rượi của nàng, bao xao động trong lòng đều lắng xuống!

Hôm nay tìm mãi trên bàn không thấy đâu cả, cúi người tìm trong kẹt tủ sát bên cũng không thấy, tôi nghĩ chắc ai đã đi ngang qua đụng phải nên nó tuột vào góc bàn trong cùng rồi, nên vội vàng đi lấy cái chổi dài quét từ trong gầm tủ ra, quét mãi vẫn chả thấy gì cả!

Tym từ trên lầu bước xuống, lên tiếng:

-         Mẹ! mẹ tìm gì vậy?

-         Mẹ tìm …. Sợi dây có miếng ngọc treo ở đây… sao không thấy đâu nữa!

-         …bộ nó quý lắm sao?

-         Phải … quý lắm! không thể mất được đâu!... con có thấy nó bao giờ chưa?

-         Con… có thấy, con tưởng là miếng ngọc bình thường nên đã …

-         Con đã làm gì?

-         Hôm vừa rồi, dây đựng chìa khóa của con bị tuột tấm lắc ra, con không tìm ra vật gì để thay thế vào; khi đi ngang qua bàn để hình này, con bỗng dưng thấy sợi dây mặt ngọc này nằm chắn ngay giữa lối đi, không biết ai đã làm rơi, con đã tiện tay móc vào trùm chìa khóa của con.

-         Vậy con trả lại cho mẹ nhé, mẹ sẽ cho con một vật khác thế vào!

-         … không được rồi mẹ ơi!

-         Tại sao?

-         Thầy chủ nhiệm của con đã xin con miếng ngọc đó rồi!

-         Ủa, tại sao lại có thầy chủ nhiệm trong này nữa?

-         Hôm ấy chúng con đi ăn, con để trùm chìa khóa trên bàn, mới thấy miếng ngọc ấy là thầy hỏi con có thể cho thầy không, vì nó giống miếng ngọc mà thầy đã cho cô cách đây hơn 20 năm rồi!

-         … là… của thầy đã cho cô sao?

-         Dạ! thầy nói là giống y hệt!

-         Con thấy tội nghiệp cho người lúc nào cũng sống trong dĩ vãng… nên con đã tháo ra và tặng cho thầy!

-         Rồi… thầy còn hỏi gì khác nữa không? Có hỏi tại sao con có miếng ngọc đó không? Con trả lời sao?

-         Con có nói là của mẹ … vậy thôi!

-         Thầy có nghi ngờ gì không?

Tym ngạc nhiên nhìn tôi :

-         Dạ con cũng không biết nữa, chỉ thấy thầy suy nghĩ mông lung lắm! …và  ôm ấp miếng ngọc như tìm thấy vật quý vậy!

Khi Tym đã đi học, một mình tôi trong căn nhà rộng, thật vắng vẻ làm sao!

Khuê Vy với ánh mắt cầu cứu van nài đang nhìn về phía tôi, khuôn mặt nàng thật buồn. Đã rất lâu tôi quên không nói chuyện với nàng vì bận rộn quá, bận rộn làm việc, và cả bận rộn trong tâm.

Có ai thảnh thơi sống với nỗi lo sợ mất của trong lòng không chứ? Sợ mất vật chất đã làm người tham không ngủ được rồi, sợ mất một món đồ quý về tinh thần thì còn đau vạn lần! mà cố giữ không biết có được nguyên vẹn không? Hay lỡ bị người giành đi mất thì đau đớn đến cỡ nào!!

Tôi đã có một quyết định cho mình, dù có đau đến đâu, có mất mát đến thế nào, tôi cũng sẽ phải nói lên sự thật, sẽ bày tỏ mọi điều trước ánh sáng để tâm hồn của chính tôi được thảnh thơi và nhất là để linh hồn của Khuê Vy sớm được giải tỏa mọi uất ức!

Tôi khiêng ra một chiếc thùng sắt nhỏ xung quanh có bọc giấy hoa xinh xắn, tôi đặt lên bàn trước mặt Khiết cùng Tym. Tôi đã kể lại giờ phút đau đớn, khổ sở khi Khuê Vy sanh Tym như thế nào, nàng đã quỳ xuống chân tôi, cầu xin tôi nhận con nàng và nuôi nấng nó cho đến ngày thành tài, nàng đã đặt vào tay tôi miếng ngọc xanh để làm kỷ vật cho con… nhưng tôi không hề biết là miếng ngọc này được cha đứa bé là Jonathan Crown đã tặng cho nàng.

Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện, và cũng kể rằng tôi rất yêu quý Tym, không muốn mất nó nên đã ích kỷ giấu nhẹm chuyện này khi biết ông chủ nhiệm chính là cha ruột của nó!

-         Mẹ xin lỗi con! Xin lỗi con rất nhiều đã chờ đợi đến hôm nay mới nói cho con biết, nhưng mẹ đã không thể nào làm gì khác hơn được! …hãy tha thứ cho mẹ và … đi về với gia đình của con đi!

Tôi đã không ngăn được dòng nước mắt. Tym vòng tay qua vai tôi :

-         Mẹ! tại sao mẹ lại đuổi con đi? … con không thể vẫn là con của bố mẹ hay sao?? Con rất yêu thương bố mẹ, từ nhỏ đến giờ con không thiếu một thứ gì, chính là do bố mẹ đã cho con… ngay cả bây giờ vì nghĩ cho con, cho hạnh phúc của con… bố mẹ mới nói ra sự thật này. Con biết mẹ đã rất khó khăn, đã cố gắng lắm…Tại sao con lại trách, lại ghét, lại giận hờn bố mẹ chứ! … con rất hiểu… con xin được ở lại bên cạnh với bố mẹ và vẫn mãi là đứa con hiếu thảo của bố mẹ!

Lúc này chồng tôi mới lên tiếng :

-         Bố biết con là một đứa con hiếu nghĩa, con được sự giáo dục của bố mẹ từ khi lọt lòng, cũng như mang tính cách ưu tú của bố mẹ đẻ của con nên có được sự nhạy cảm và sự thông minh xử sự mọi chuyện, … bố cám ơn con, bố cũng rất lấy làm hối tiếc đã không thúc bách được mẹ con nói cho con biết sự thật này sớm hơn, … bố cũng có lỗi một phần!... Riêng về ông thầy chủ nhiệm của con thì ông ta là một người hiền, mẫu mực, một người cha tốt, bố mong con hãy gặp ông ấy sớm và kể cho ông ta nghe … Bố mẹ sẽ mời ông ta cùng Cyndie đến nhà chơi vào một dịp gần đây…

Tym cũng ôm lấy Khiết :

-         Con thật may mắn, thật có phúc lắm đã gặp bố mẹ …nuôi của con…con không biết nói gì ngoài lòng biết ơn…

-         Bố rất quý mến Cyndie, cô ta là một cô gái được xin về từ trại mồ côi bên Việt Nam, cô bé có tính nhẫn nhục, nhường nhịn từ trong bản chất, lại hiền lành, cô bé chọn ngành y thật đúng lắm, bố mừng cho tụi con….

Tôi cùng Khiết dắt tay nhau xuống một cơn dốc dài, trời nắng ấm, muôn hoa đua nở hai bên đường, những đóa hoa dại vàng xanh đỏ thật đẹp, đong đưa theo từng cơn gió; chúng tôi mỗi người xách một giỏ nặng trĩu những thức ăn từ nhà ra để đến bên người cha ruột của Tym.

Ngày họp mặt đại gia đình của hai bên, cũng là ngày ra mắt của Tym và Cyndie với bà con hai họ nội ngoại, Tym đã chu tất cho ngày hôm nay như một người đàn ông trưởng thành chín chắn!

Khiết xiết nhẹ bàn tay tôi :

-         Xách giỏ nặng, em có mệt không?

-         Giỏ nặng… nhưng tâm thật nhẹ nhàng thảnh thơi….

 

Sỏi Ngọc,

Montreal, Avril’18


Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved