Ký sự của Minh Bảo (Brooklyn, N.Y.)

 

 

CÓ TỰ HÀO KHÔNG? Câu hỏi này nhắm vào tất cả anh chị em người Việt yêu quí của tôi. Tên tôi là Phạm minh Bảo (Minh Bao Pham). Tên rặc Vietnam phải không? Và sự thật là tôi yêu tên tôi, tôi mang tên này với niềm hãnh diện dân tộc. Tại sao? Bởi vì nó phản ảnh văn hóa, nguồn cội, chủng tộc của tôi. Nó cho biết tôi là ai. Tôi là Vietnam và Vietnam là tôi. Nhưng trong quá khứ không phải tôi luôn luôn tự hào về điều này. Sự thật là tôi từng có mặc cảm về màu da vàng và đôi mắt xếch của mình. Mặc cảm đến mức độ bệnh hoạn.

Tôi sinh ra và lớn lên ở Brooklyn, New York. Ở trường tiểu học, tôi là một trong hai học sinh Á châu trong toàn trường. Nhưng lên trung học thì tôi là học sinh Á châu duy nhất. Trường tôi tên là Clara Barton, nằm trong khu vực Crown Heights của thành phố Brooklyn. Crown Heights chính là khu mà cuộc nổi loạn về Rodney King xẩy ra, khu vực toàn dân da đen và cũng là khu nghèo nhất, nhiều tội phạm nhất của Brooklyn.

Như tôi nói trên, tôi là học sinh Á châu duy nhất trong toàn trường trung học và những người da trắng trong trường chỉ là thầy cô chứ không phải học sinh. Suốt từ năm lớp 1 đến trung học, tôi luôn luôn bị chế riễu về màu da, nhất là khi lên trung học. Ít nhất là một lần trong tuần tôi nghe những câu như: “Cơm chiên thịt heo, thịt bò, cải xào, nhìn thằng chệt kìa, hahaha, có gì hay không, Lý Tiểu Long?..” Không thể kể hết những lời nhục mạ kiểu đó.

Ai cũng muốn sờ tóc tôi, giống như tôi là người Hỏa Tinh. Mọi người chế riễu tên tôi vì nghe không giống ai cả. Ai cũng gọi tôi là Chệt hoặc Mít. Tôi không bao giờ cười cho nổi. Một ngày kia tôi chịu hết nổi. Có hai thằng trong khu xóm gọi tôi là “Chệt-Mít” trên đường tôi đi tới trạm xe điện. Tôi đánh chúng, nhưng bị chúng đánh lại nhừ tử. Mặt tôi sưng vù. Cả một đám đông nhìn 2 đứa đánh tôi nhưng không ai cứu tôi. 2 thằng tịch thu áo khoác của tôi, cũng không ai can thiệp. Lấy áo rồi, chúng vẫn tiếp tục đánh đập, chửi bới: “Thằng chệt này dám đánh bọn tao à?”. May cho tôi, vài học sinh da đen cùng trường xuất hiện, đánh đuổi bọn chúng. Tôi xin đổi trường sau biến cố đó. Nhưng muộn rồi, bọn chúng đã để lại trong lòng tôi mặc cảm xấu hổ vì màu da vàng, vì tôi là người gốc Vietnam.

Một ngày kia, mẹ tôi hỏi tôi có muốn tham dự trại ngủ đêm của người Vietnam ở Texas hay không? Tôi toàn nghĩ về gái. Tôi hỏi mẹ: “Trại ngủ qua đêm toàn con gái Vietnam hả mẹ? Yes, con đi”. Tôi chỉ nghĩ đến con gái, nhưng có ngờ đâu kỳ trại đó đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi. Tôi không ngờ được, vì tôi chưa bao giờ tiếp xúc được bấy nhiêu người giống như mình, cùng loại với mình. Đó là chưa kể tiếng Việt của tôi không giỏi, làm cho tôi hơi căng thẳng khi tôi đến đất trại. Nhưng rồi bao lo âu, xao xuyến của tôi biến mất khi tôi thấy mọi người đều cởi mở với nhau. Toàn bộ thời gian tôi tham dự trại Lên Đường 2000, mọi người chung quanh tôi đều đối xử với tôi bằng yêu thương và tôn trọng. Ban tổ chức đã cho tôi kiến thức về văn hóa Việt nam và một hiểu biết sâu sắc thế nào là người Vietnam. Tôi cảm thấy choáng ngợp trong yêu thương, và tôi hiểu tại sao mọi người yêu thương tôi. Bởi vì họ coi tôi như một người em Việt, đối xử với tôi như gia đình ruột thịt. Trại này đã mở cửa trái tim tôi, đã lay động linh hồn tôi. Lên Đường giúp tôi tìm ra tôi là ai. Tôi yêu từng phút giây của kỳ trại.

Tôi đã khóc trong chuyến máy bay trở về New York. Tôi khóc vì nhớ lại những kỷ niệm không bao giờ quên được. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên tình yêu thương tôi nhận được từ trại Lên Đường. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên được bao niềm vui tôi hưởng trong trại. Những hoạt động, những trò chơi luôn luôn làm tôi cười mỉm hoặc cười lớn, làm cho tôi thật thoải mái và mở lòng với anh chị em quanh tôi.

Để kết luận, tôi muốn nói rằng kinh nghiệm ở trại Lên Đường đã ảnh hưởng tốt đến cuộc đời tôi. Tôi nghĩ rằng trại Lên Đường thật tuyệt vời, nhất là cho các anh chị em người Việt sinh ra tại Bắc Mỹ, tò mò muốn tìm hiểu cội nguồn, văn hóa và lịch sử của gia đình mình. Giống như câu nói: “Bạn sẽ không biết được mình đang đi đâu nếu bạn không biết được mình đến từ đâu”.

Tôi nghĩ trại Lên Đường cũng là một kinh nghiệm tuyệt vời cho anh chị em sinh ra ở Vietnam nhưng đang sống ở Bắc Mỹ. Lên Đường sẽ giúp bạn bớt nhớ nhà, bởi vì chung quanh bạn sẽ toàn là bạn bè người Vietnam.

 

Chú thích của Ban tổ chức Trại Lên Đường:

 Phạm Minh Bảo tham dự trại lần đầu năm 2000. Sau đó em trở lại và tình nguyện làm trong Đội Bảo Vệ An Ninh cho Lên Đường 2001 và 2002. Năm 2004 em tốt nghiệp Cử Nhân Kinh Doanh và làm việc cho ngân hàng. Năm 2005, em từ bỏ ngân hàng và gia nhập đội Cứu Hỏa New York. Sau một năm huấn luyện cực nhọc với nhiều thử thách cam go, em trở thành người lính Cứu Hỏa Mỹ gốc Việt đầu tiên của thành phố New York. Sự thành công của em là gương khuyến khích cho tất cả trại viên Lên Đường.

 

(Bản tiếng Việt do Tim Hoang dịch)

 

 

 

Len Duong Camp : A Personal Experience

by Minh-Bao, Brooklyn, N.Y.

GOT PRIDE? This question is aimed toward all my fellow beloved Vietnamese brothers and sisters. My name is Minh-Bao Pham. The name can't get any more Vietnamese than that. Right? And the fact of the matter is, I love my name, I carry it with much nationalistic pride. Why? Because it reflects my culture, my origin, my nationality. It's who I am. I am Viet-Nam and Viet-Nam is I. I was not always so proud though. As a matter of fact, I used to be ashamed of my yellow skin and my slanted eyes. So ashamed that it's sickening.

I was born and raised in Brooklyn, New York. In my elementary school, I was one of two Asian kids in the entire school. When I moved on to high school,  I was the only yellow skinned human being in sight. I went to a school called Clara Barton, located in the Crown Heights section of Brooklyn. Crown  Heights is the neighborhood in which the Rodney King riots took place; it is an all African-American neighborhood that is one of Brooklyn's poorest and most crime-ridden areas.

Like I stated earlier, I was the only Asian student at the school, there were not any other Asian kids in the neighborhood, and the only Caucasians around were teachers. Ever since the first grade, and all the way through high school, I was constantly ridiculed for my yellow skin, especially in high school. It never failed, at least once a week I would always hear, "Hey pork fried rice, yo beef and broccoli, look at that chink hahaha, ching-chong wing-wong, hiyaaaaaa, wassup Bruce Lee?"... The list of insults can go on if you really wish to hear them.

Everyone always wanted to touch my hair like I was some kind of alien from Mars. People laughed at my name because they thought it sounded strange. People were always calling me chink or gook like it was funny. I never laughed. One day, I got sick of it, these two guys from the neighborhood called me ching-chong as I was walking to the train station and I decided to stand up for myself and fight back. They beat me badly. My face was all swelled. I remember a whole crowd watched as I got stomped on repeatedly, but no one helped me as I got beaten. No one helped me as they stole my jacket. After they took off my jacket, they were still hitting me, "who the f ... does this chink think he is trying to fight back." Luckily, some of my African-American friends from school came to my aid and chased the two guys away. I got a safety transfer out of that school after that. But the damage was done, I was already ashamed of who I was, ashamed of the color of my skin, ashamed of being Vietnamese.

One day, my mother asked me if I wanted to go to a Vietnamese sleep-away camp in Texas. All I was thinking about was girls, girls and more girls. I was like, "what? A sleep-away camp full of Vietnamese girls? I'm going." All I was thinking about was girls, but I had no idea that my life would change forever. I had no idea what to expect because I had never been exposed to so many of my people before, not to mention the fact that my Vietnamese was not very good, so these factors made me feel a little bit nervous as I reached the camp site. But I immediately felt comfortable because everyone was so open with each other. For the whole time I was at camp Len Duong 2000, everyone around me showed me nothing but love and respect. The staff at the camp educated me on my culture and gave me a clear insight of what being Vietnamese really is. I was overwhelmed by all the love that I was surrounded by, and I knew exactly why the people there gave me so much love. Because in their eyes, I was a brother, a Vietnamese brother, and everyone treated me like family. It opened my heart and touched my soul. My Len Duong experience helped me find out who I am. I loved every moment of it.

I cried on the plane ride back to New York. I cried remembering all the memories that I will never forget. I will never forget all the love I felt at my first Len Duong experience. I also will never forget all the fun that I had at the camp. All the activities and games always made me smile and laugh; they made me feel that much more comfortable and open with the other brothers and sisters around me.

In conclusion, I would just like to say that my Len Duong experience really influenced my life for the better. And I think that camp Len Duong is great, especially for the Vietnamese brothers and sisters who were born in America and are curious and inquisitive about their roots, culture and history. Like the famous saying says, "You won't know where you're going unless you know where you came from."

I also think that Len Duong is a great experience for the brothers and sisters who were born in the homeland but are currently living in the U.S. Len Duong might help quench your nostalgia because everyone around you will be Vietnamese.

 

 

Notes:

Minh Bao Pham first came to Len Duong in 2000.  After that he came back and volunteered as full-time staff in the Security Team for camp Len Duong 2001, and Len Duong 2002.  In 2004, he graduate from college with a Business Degree and worked in the banking industry. In 2005, he decided to quit his job to join the Fire Fighters team in New York. After one year of vigorous training with many challenges, he became the first Vietnamese American Fire Fighter in New York. His success is an inspiration to all Len Duong campers. 


Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved