XUÂN
Một mùa xuân nữa lại đi qua.
Chỉ mới đây thôi nay đã già.
Có phải trên đường đời bươn bải.
Vô tình ta phung phí đời ta!
Hôm qua đập vỡ gương soi cũ.
Tìm bóng chàng trai trẻ thuở nào.
Gương chỉ im lìm.Ta chợt tĩnh.
Thì ra đời tợ giấc chiêm bao!!
HOÀNG HÔN
Buổi chiều lên dốc ngược
Bóng ngã phía chân đèo
Sương lan mờ lũng thấp
Ngập hồn ta;cô liêu!
Ngày về bên kia núi,
Lững thững trên đồi,ta...
nhìn trăng vừa mới nhú !
Đêm nay ta không nhà!
NHỚ
Ta nằm trong vũng đêm đen
Nhìn ra cửa sổ ,bóng trăng đã mờ!
Lạnh đâu từ kiếp hoang sơ
Theo heo may thổi suốt bờ trần gian
Đưa tay sờ chỗ ta nằm
Chiếu chăn bỗng nhọn như trăm mũi dùi
Dang tay ôm nỗi ngậm ngùi
Thương chi thương quá ,kiếp người trần gian!!
Nguyễn văn Nguyện
Sinh quán Quảng Ngãi
Tốt nghiệp trung học Chu Văn An và Đại Học Vạn Hạnh
Hiện sống tại Saigon