TRỊNH Y THƯ sinh năm Nhâm Thìn(1952). Nếu con Rồng là con vật linh thiêng kỳ bí, có khả năng biến hóa ẩn hiện thì Trịnh Y Thư cũng là con người đa tài, đa dạng. Ông chơi đàn Tây Ban Cầm cổ điển và viết thơ văn từ lúc còn trung học. Du học Mỹ từ 1970, ông sinh sống bằng nghề software engineer, nhưng để dành tất cả thì giờ rảnh rỗi cho đọc sách và viết lách. Vì làm chủ được tinh hoa của hai ngôn ngữ Việt và Anh mà ông có kiến thức bao quát về văn học nghệ thuật cả Đông lẫn Tây. Không thể dùng một danh xưng cho ông mà đủ vì ông là chuyên viên điện toán, cầm thủ, dịch giả, nhà thơ, nhà văn, nhà lý luận phê bình văn học và nhà xuất bản.
Tác phẩm đã xuất bản:
- Đời Nhẹ Khôn Kham (dịch The Unbearable Lightness of Being của Milan Kumdera) 2002.
- Căn Phòng Riêng (dịch A Room of One's Own của Virginia Woolf) 2009.
- Jane Eyre (dịch của Charlotte Bronte) 2016.
- Người Đàn Bà Khác, tập truyện 2010.
- Chỉ Là Đồ Chơi, tạp bút 2012.
- Phế Tích Của Ảo Ảnh, thơ 2017.
Website: www.trinhythu.wordpress.com
-----------------------------------------
Ba gốc sồi của tôi
Mỗi khi cần thư giãn tôi hay lên thăm ba gốc sồi nằm vặn vẹo tỏa bóng mát lửng triền đồi sau thành phố.
Gió tháng ba mơn man, cỏ non và hoa dại vàng hớn hở lơn tơn.
Cây sồi sừng sững uy nghiêm trong nắng xuân.
Trông nó như nhà hiền triết nhìn cuộc sống chảy trôi mấy trăm năm dưới mắt mình.
Lớp vỏ sần sùi ghi dấu bao biến động vận mệnh con người.
Và cả vũ trụ này.
Nhưng nó yên ả quá-những cành khô cong queo hạ đông u mặc.
Nó cho tôi cảm giác dẫu nghìn năm nữa thì cũng ngần đấy chuyện mà thôi chẳng có gì khác lạ vòng quay đất trời.
Tôi học được bao điều từ cây sồi-nó là người bạn thân thiết, người thầy đạo hạnh không bao giờ biết trả giá hư ngụy, khác hẳn những con người trần gian tôi quen biết.
Tôi thương quý ba cây sồi vô cùng vì thế tôi đã buồn bã tiếc nhớ khôn nguôi khi một hôm người ta đem xe ủi đất lên dọn sạch ngọn đồi.
Thế chỗ ba cây sồi giờ đây là dãy nhà ngói đỏ có những con người mặt trắng sống bên trong.
Trịnh Y Thư
(trích từ Phế Tích Của Ảo Ảnh)