TỪ EM
Từ em thấp thoáng bên song
Vườn thơ anh nở một bông cúc vàng
Từ em đưa nắng xuân sang
Anh nghe tháng giá, năm hàn rụng rơi
Nghĩ mình sinh bất phùng thời
Đơn côi là phận số người cô đơn
Lỡ tay ôm mộng vào hồn
Tương lai e nặng trĩu buồn đôi vai
Từ em chợt đến bên đời
Anh tâm khắc vội một lời ước mơ
Cách ngăn dẫu cách ngăn hờ
Anh đâu dám ngại dám ngờ mai sau
Chỉ nhìn nhau để nhớ nhau
Lấy câu câm nín làm câu hẹn thề
Người đi sao nỡ quên về
Đường quê nhớ gót chân quê vẫn chờ
Từ em tách bến xa bờ
Bơ vơ anh đứng đợi chờ ai đây?
Trang Châu