Lời tòa soạn:
NGUYỄN-THẾ-HÙNG, nguyên quán Đức Thọ Hà Tĩnh, di cư vào Nam 1954. Đàlạt là nơi ông sống quảng đời đẹp nhất : 2 năm trung học ở College d’Adran và 4 năm đại học…Những tình yêu đầu đời dở dang nhưng đọng mãi tâm tư, nên gần nữa đời qua đi, ông vẫn viết về Đàlạt như những kỷ niệm mới mẻ tinh khôi nhất.
Ông hiện sống một mình ở Saigon giữa muôn yêu thương đùm bọc của người thân và bè bạn. Sau cơn bạo bệnh tai biến năm 2011 khiến tai bị điếc, viết và đọc càng trở thành nguồn an ủi cho ông.
Những tác phẩm đã in:
-Mênh mông nỗi nhớ (2006)
-Lời kinh muộn (2013)
-Đôi mắt tình trên nẻo thơ tôi (sẽ in tháng 4/2016).
Cám ơn cơn gió bên hồ,
Xô em nghiêng nhẹ nép bờ vai anh.
Bên đời tri kỷ mong manh,
Bờ vai nhau, chốn yên lành thủy chung.
Cám ơn ngọn gió bao dung,
Xô bờ tóc rối thẹn thùng vai nhau.
Vai anh, em khẽ tựa đầu,
Quên trăm biển mặn nương dâu xa mù.
Cám ơn cơn gió bên hồ,
Khẽ xô em thoáng ngủ bờ vai anh.
Gió ơi đừng vội bay nhanh,
Cho nồng nàn mãi dỗ dành đời nhau.
Nguyễn-thế-Hùng.