CÁNH SẺ CỦA MẸ
Con nhắc ngày xưa bằng câu chuyện cánh sẻ lạc bầy
Mẹ vẫn dặn rằng đừng chơi quá xa kẻo lạc mất đường mà quay về tổ
Con cất tuổi thơ trong ngôi nhà có nhiều cửa gỗ
Hướng gió Bấc qua đúng chỗ mẹ canh giấc ngủ con nằm
Giấc mộng cuộc đời bỗng trở mình ở giữa độ mười lăm
Cánh sẻ hôm nào trôi về bầu trời xa dáng hình của mẹ
Gió xứ người ta không giống gió làng chiều Đông nứt nẻ
Cửa sổ gần hiên chẳng thấy kẽo kẹt như khung gỗ ngay sát cạnh giường
Một ngày giật mình, thành phố nhốt yêu thương
... Đâu hay mầm non từ lâu mẹ gửi vào tiếng vỗ cánh của đàn chim sẻ
Có người xót thương nói mắt nâu còn trẻ
Nhưng trong thâm sâu thấy vét trọn mây chiều
Người qua đường thôi làm sao mà hiểu
Mắt con nhạt màu, mắt mẹ đỏ bao nhiêu?
Con sẽ đứng giữa bình minh hay nắng sót cuối chiều?
Tung cánh trời xa hay phiêu lưu rồi dạt về yên vị
Biết tìm người đâu để bộc lòng thủ thỉ:
"Con là ai?
Một thoáng thiên di hay cánh sẻ lạc bầy?"
Huyền Thư