Click mũi tên nghe đọc bài
Có phải là em?
Có phải là em trong những ngày buồn bã
đã trở về cùng tôi trong chiếc áo dài đậm nét quê hương
Em dạo chơi cùng tôi trong những buổi chiều mưa, nô đùa cùng
chiếc cầu vòng bảy sắc nơi cuối phố,
Và ở bên kia nửa vòng trái đất ...
Tôi đang nhớ về những ngày tháng cũ
Những ngày tháng tôi đã cố quên nhưng không thể nào quên ...
Bóng dáng em, em của những ngày tháng xa xưa
đã trở về từ bóng tối của đêm, và tôi gật gù trong giấc ngủ thiu
Tôi mơ thấy những đốm sáng thủy tinh với nhiều màu sắc chập chờn
Bóng dáng của người ngư phủ già buồn bã với bộ xương của con cá voi khổng lồ trên bến cảng xôn xao khi mặt trời vừa ló dạng
Và cạnh đó là những giấc mơ cũ rích vẫn thường hay trở về mỗi đêm trong linh hồn người xa xứ ...
Đã bán linh hồn mình cho ma quỷ, cho chuyện áo cơm ...
Để rồi mỗi ngày thường lang thang trên những con phố lạ cùng những dãy building cao ngất ngưỡng trời xanh
che phủ cuộc đời, che phủ tôi, người hành khách trễ tàu cuối cùng trên sân ga vắng lặng ...
Mà ở một góc đường bên kia là ngôi giáo đường lặng lẽ
Với những lời cầu kinh rì rào những buổi sớm mai
...
Cũng ở nơi đó ... bên sân ga cô quạnh
Tôi đã rơi xuống tận cùng của nỗi tuyệt vọng
Và đáy của những ly bia vẫn chưa hề cạn bọt ...
Mọi người thường cho rằng tôi vớ vẩn
Nhưng mấy ai ...
đã sống ... với cuộc sống tôi ?
Cùng những trải nghiệm trên từng mili mét, từng ký tự ...ABCDEF. ..
Và rồi ngày tháng cứ mãi trôi dần đến một bến bờ xa lạ
Nổi trôi mỗi ngày là chồng chất những điều kỳ cục ...
mà cuộc sống không cho ai tất tần tật những điều toàn vẹn ...
Sự đau khố, dằn vặt làm chúng ta như già đi trước tuổi ...
Để rồi thừ người trước những ngổn ngang trong cuộc đời mình ...
thấy được rằng những cặn bã của cuộc đời vẫn đầy dẫy trước mặt ...
Tôi đã trả giá cho cuộc mưu sinh bằng những ngày mệt mỏi ...
" Buổi chiều " ngồi thừ người ở bãi đậu xe Public ... suy nghĩ không biết nên chuẩn bị cái gì cho bữa tối muộn màng ?
Cho dù rằng đã bảy giờ tối ... nhưng gã mặt trời vẫn sừng sững trên cao ...
Florida ngày dài hơn đêm
Những đêm tôi thường thức trắng
Đi tìm lại chính mình lạc mất từ bấy lâu
Và đêm, đêm cũng thở dài cùng tôi châm thuốc nối dài từng sợi khói lảng vảng sương đêm
Tôi lướt đi bằng đôi chân khẳng khiu, đánh mất đời mình theo những giòng nước chảy dọc theo hiên phố
Và những cơn mưa chiều vẫn còn dật đời đâu đây
Hai hàng phố im lìm không lên tiếng ...
Những ngôi nhà với cửa đóng then cài tôi không còn một chỗ trú thân
Và trong những cuộc rong chơi đó đây cùng chữ nghĩa
Tôi thấy mình thường đi lạc vào những cánh rừng mơ
Ở một nơi không hề khét mùi khói súng
Ở một nơi không ai chém giết ai ...
Ồ chiến tranh đã qua lâu rồi nhỉ ?
Tôi hát vu vơ một bài tình ca trong cổ họng
Trèo lên đồi cao đi tìm mùa Xuân ... tất cả chỉ là vô vọng
Buột miệng chửi thề ... và nhổ toẹt vào chốn hư không ! ! !
Lý Quang Hoàn
10/2024