Cũng thơ

 

Ai bắt làm thơ phải đối chỉnh,
Luật lệ như thế đâu phải thơ,
Vì thơ là lúc mơ, lúc tỉnh,
Có lúc ngà ngà viết bâng quơ.

Chẳng hạn những lúc làm thơ tình,
Cứ phạng đủ chữ em cùng anh,
Rồi yêu, rồi ghét, rồi hờn dỗi,
Rồi lúc hôn nhau để làm lành.

Chẳng hạn những lúc làm thơ đời,
Lúc vui la toáng khắp mọi nơi,
Lúc buồn chén ngọt cũng thành đắng,
Uống cho cạn hết, cho sầu vơi.

Chẳng hạn như lúc làm thơ vui,
Mình mình, tớ tớ, anh, tui tui,
Chữ nghĩa thôi thì: chèng đéc hỡi,
Miễn sao mọi giới được trận cười.

Và còn những lúc làm thơ ngông,
Trời cao, đất rộng, coi như không,
Chửi to, chửi đổng cho bằng thích,
Chẳng sợ ai chê, trách, mếch lòng.

Thơ thẩn, thẩn thơ là thế đó,
Ai chịu thì chịu, không chịu thôi,
Chẳng qua, bị, tại, ương ương, dở,
Nên nặn dăm câu góp với đời.

 

Đỗ Quang Khanh
(Meo bùn 19-Jan-2010)

 


Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved