Truyện ngắn Sỏi Ngọc

 

 

Buổi sáng trời đang ráo hoảnh nắng đẹp, bỗng nhiên vào buổi chiều thì tuyết bắt đầu lất phất, ngày càng nhiều, càng nặng. Những hạt tuyết lấp lánh dồn dập rơi dưới ánh đèn đường trông tuyệt đẹp như những hạt kim cương sáng ngời giữa đêm đông.

Tiếng mẹ ho húc hắc bên cạnh phòng làm tôi giật mình hết cả mơ mộng ngắm tuyết, sau cơn ho dài, mẹ cất tiếng gọi tôi:
-Mộng Thường! Mộng Thường à... lấy cho mẹ ly nước!

Tôi vội vã đứng dậy chạy lại phòng mẹ, vừa vuốt lưng, vừa đưa ly nước kề vào môi cho mẹ:
-Mẹ có ngủ được chút nào không? Sao mẹ ngồi dạy sớm thế?
-Mẹ chưa chợp mắt được chút nào cả, nghĩ đến con ...mẹ lại tỉnh giấc, không ngủ được....
-Mẹ nghĩ gì ạ??

Mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ, những hạt tuyết đã trở thành những giọt mưa nặng hạt như nước đá, đập vào cửa kiếng lốp đốp, gió thổi rít qua những khe hở của những chiếc cửa sổ cũ kỹ bằng nhôm thật mong manh như những tờ carton muốn tung bay theo cơn gió, ngôi nhà này được thuê với giá khá rẻ vì vừa xưa cũ lại vừa thật xuống cấp trong khu bình dân. Mẹ thở dài, vuốt mái tóc dài của tôi:
-Mộng Thường! mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi, hãy bằng lòng ... lấy ông Đại nhe con ...ông ta sẽ cho con một đời sống phủ phê, ấm no đầy đủ...Thấy con gái của mẹ cái gì cũng thiếu thốn, mẹ thật đau lòng lắm!!
-Mẹ ạ! Sống bên ngoại quốc chứ có phải còn trong nước nữa đâu mà mẹ lo xa những chuyện không đáng vậy! Con sẽ ra trường, sẽ làm việc, có nhiều tiền, sẽ mua nhà mới cho mẹ, sẽ có xe chở mẹ đi khám bác sĩ, sẽ....
-...con lại mơ mộng nữa rồi! Con có biết tại sao mẹ đặt tên con là Mộng Thường không?? ...để con thực tế một chút, sao con cứ mơ ở đâu đâu thế! Mẹ chỉ biết ông Đại là có quen biết với nhà mình, góa vợ lại giàu có, yêu....
-Thôi, mẹ đừng nói đến ông ta nữa có được không?? Ông ta hơn con cả 20 tuổi, đáng tuổi...bố con làm sao con....
-Bây giờ con chưa yêu ông ta, nhưng sau này tình yêu sẽ nảy nở khi con sống với ông ta...chứ cứ như thế này thì lỡ mẹ ...nhắm mắt làm sao yên tâm!!
-Không! Con không chịu lấy ông ta làm chồng đâu, chồng con phải hiểu con, phải yêu con, phải ý hiệp tâm đầu chứ....
-Này! Cô lại mơ mộng chàng hoàng tử đẹp trai, cưỡi trên lưng con ngựa trắng đến trước nhà hỏi cô làm vợ chứ gì?? Con gái tôi thật chả biết nói làm sao nữa....Mộng Thường! tên con đấy, chỉ là một giấc mộng bình thường thôi con à, đừng mơ cao xa quá sẽ té đau nhe!

Tội nghiệp mẹ, từ khi làm vợ bố, mẹ đã ráng học nhẫn nhịn chịu đựng làm dâu cho cả đại gia đình phong kiến, bố rất yêu mẹ nhưng ngặt nỗi chẳng bao giờ bố ở nhà, nên không biết cảnh mẹ chồng nàng dâu như thế nào để chia xẻ với mẹ; mẹ không muốn bố khó xử giữa hai bên nên cứ hứng chịu câm nín. Từ khi tôi ra đời thì bố không còn đi làm xa nữa, về ở hẳn nhà, bà nội ép mẹ phải sanh em trai!! Mà giới tính là ngoài sự quyết định của con người, bà nội lấy lý do mẹ không sanh được con trai nên bắt bố phải lấy người vợ hai. Mẹ vì thương tôi, cố gắng ở cùng nhà và chịu đựng mọi gian truân, nhưng mẹ con tôi vẫn cứ là cái gai trước mắt của dì Đào, dì lập mưu để bố tôi phải ly dị với mẹ!!

Lúc ấy mẹ khổ sở đau đớn dắt tôi rời khỏi căn nhà phong kiến ấy, nước mắt mẹ rơi ướt áo hàng đêm khi chỉ có riêng hai mẹ con, cuộc đời chúng tôi đến một khúc quanh mà chúng tôi tưởng chừng không ngóc đầu lên nổi!! Mẹ phải xoay qua nghề trông trẻ ban ngày và may quần áo chợ vào ban đêm để nuôi tôi lúc ấy đã lên 7. Trong số những khách hàng của mẹ, có vợ chồng cô Mai, chú Đại khá giàu, muốn mướn mẹ qua Canada giúp việc nhà, trông đứa con trai quý tử của họ, mẹ năn nỉ họ cho tôi theo, sẽ làm không công cho họ một thời gian để trả công nuôi chúng tôi ăn ở và trả tiền máy bay...

Thế mà chỉ một chớp mắt, trên 10 năm mẹ con chúng tôi làm công cho họ để nuôi thân và trả mọi chi phí, thì cũng đến lúc mẹ trở bệnh ho suyễn khá nặng, chúng tôi vẫn chẳng tậu được đồ đạc gì ngoài hai chiếc giường, chiếc bàn học của tôi và bộ bàn ăn!

Lúc tôi vừa xong trung học, đúng 17 tuổi, cô Mai bỗng trở bệnh nặng, cô mất một cách đột ngột trong một cơn sốt cao, không ai cứu chữa gì được. Chú Đại thường xuyên lui tới nhà chúng tôi để lấy cơm tháng và tâm sự với mẹ cho nguôi ngoai. Con trai của chú lớn hơn tôi 5 tuổi được gởi học bên Mỹ lâu lâu mời về nhà một lần, nên tình cha con của chú không được thắm thiết lắm, chú và con trai chỉ nói qua loa vài câu là hết chuyện.

Sau ngày cô Mai mất, chú chán nản, chẳng muốn đi làm nữa nên về hưu non. Mỗi lần tôi đem cơm đưa cho chú khi mẹ còn trong bếp, chú cứ ngắm nhìn tôi mãi, trong ánh mắt có chút gì thân thiện đến lạ kỳ, tôi thì mới lớn chưa kinh nghiệm nhiều, nên chẳng hiểu nụ cười ấy, ánh mắt đó có ngụ ý gì!! Cho đến một hôm khi đi học về tôi mới được mẹ bảo:
-Con gái lớn rồi, mẹ muốn gả con!
-Mẹ....mẹ gả con cho ai??
-...chú...Đại!!
-Ông... Đại ấy à?? Chú...ông ta có con trai hơn tuổi con nữa mà!! Sao được!!
-Thì...mẹ cũng thấy vậy đó...Nhưng con ạ! Ông ta giàu có, sau này con sẽ sướng...
-Không! Con không bằng lòng! Mẹ ...có thật mẹ muốn như thế không? Hay chỉ vì tiền thôi??
-Con gái! Hồi xưa mẹ lấy bố...cũng chính là tình yêu đấy! Có phải vì tiền đâu!! Thế mà....

Nước mắt bỗng dồn dập lả chả rơi ướt cả khuôn mặt diễm lệ một thời, đã phải chịu đựng bao năm nay. Mẹ khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc vì uất hận, vì ngậm đắng nuốt cay cả hơn nửa đời người, hay vì bận quá mà mẹ chưa có thì giờ để nói lên tâm sự của mình! Tôi đứng bên cạnh chỉ biết nghe những tiếng nấc nghẹn ngào đau khổ của mẹ...
-Con hiểu! Con sẽ suy nghĩ lại lời ...ông ta nói. Mẹ hãy nín đi....
-Mẹ không muốn ép con đâu! Nhưng....

Tiếng gõ cửa bỗng vang lên rõ ràng, một chút ngập ngừng bên ngoài, làm mẹ con tôi ngưng câu chuyện nửa chừng. Hai mẹ con nhìn nhau như thầm hỏi “giờ này, bên ngoài mù mịt tuyết, còn ai mà có can đảm đi trong gió bão đến thăm mẹ con tôi...., có lộn nhà không?”.

Mẹ đứng lên, cuộn lại mái tóc, lau những giọt nước mắt, tôi vội vàng ngăn lại:
-Mẹ cứ ngồi yên đây, để con ra mở cửa xem ai, mẹ không cần phải ra làm gì!
Nói rồi, tôi nhanh chân chạy ra mở cửa. Trước mặt tôi, một người đàn ông khoảng trên 60 tuổi, trên tay cầm lẵng bông hồng đủ màu, vàng, đỏ đậm, hồng trên tay, đầu lấm tấm tuyết làm mái tóc điểm bạc của ông càng trắng hơn nữa, ông nhoẻn cười khi thấy tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn ông xuất hiện giữa khung cửa đầy tuyết:
-Cô có phải là ...cô Mộng Thường không?
-Dạ phải ạ!
-Chào cô! ...cô cho tôi vào nhà ... cho bớt lạnh cái đã nhé...

Tôi mở rộng cửa, đón ông vào, ông vẫn khúm núm đứng trên tấm chùi chân bằng cao su sợ nước tuyết chảy ra làm bẩn nhà tôi, ông lên tiếng giải thích:
-Tôi là chủ tiệm hoa .... Có người ....một cậu trẻ...nhờ tôi trao cho cô lẵng hoa này!
-..cháu có quen ai đâu!!??
-Một cậu trẻ...
-Thưa ...bác, anh ấy tên gì? Có để lại tên cho bác biết không?
-...ồ hình như không, tôi cũng quên không hỏi tên cậu ta, cậu ta cao như thế này, mảnh khảnh, lại đeo cặp kiếng...cô xem thử trên giỏ bông có cái carte nào viết tên anh ta không?

Tôi đón lấy giỏ hoa từ tay bác ấy, lật tới lật lui, xoay qua xoay lại lẵng hoa, không thấy một mẩu giấy nào để lại cả, mặt tôi chắc có vẻ hơi thất vọng, bác đưa hoa giải thích:
-Anh chàng này có vẻ hơi gấp rút, nhờ tôi trao hoa cho cô, là chạy đi làm ngay, anh ta hình như đã trễ giờ nên vội vội vàng vàng lắm! Cũng may tiệm hoa chúng tôi mở cửa trễ chứ không thì lại...mất một mối rồi...Lại gởi cho cô cả một tuần đấy!
-Ah! Thì ra bác là bác chủ tiệm hoa Đức Vinh ở đầu đường có phải không ạ??
-Đúng, đúng rồi đó! Gọi tôi là bác Vinh nhé. Xin lỗi cô, tôi đến có hơi trễ một chút và hơi đường đột, chắc giờ này cô cũng sắp đi ngủ rồi phải không?
-Cháu ngủ trễ lắm! ...rất cảm ơn bác...
-Xin phép tôi về nhé! Chúc ngủ ngon!

Trước khi bước ra cổng, bác Vinh còn ngoái đầu lại, vẻ mặt thật hóm hỉnh:
-Lần sau tôi sẽ nhớ hỏi tên cậu ta!!!
-Vâng! Cám ơn bác! Bác về cẩn thận.

Sau khi tiễn bác Vinh ra cửa, tôi quay lại phòng mình. Món quà bất ngờ giữa đêm đông; mùi hoa hồng tươi giữa mùa tuyết rơi làm căn phòng như ấm hẳn lại, mùi thơm của những đóa hoa tươi mát về đêm như tỏa khắp gian phòng nhỏ của tôi, làm cả tâm hồn tôi reo vui, hình dung đến chàng trai phong lưu nào đó đã có nhã ý tặng hoa cho tôi, lại thầm theo tôi! Thật là một hành động tao nhã!!

Như bác Vinh tả, người con trai ấy cao ráo, mảnh khảnh, có cặp kiếng cận, chắc phải là thư sinh nho nhã lắm...Hay là mấy anh sinh viên trong trường, hơn tôi vài lớp, cũng hay xuống nói chuyện làm quen với tôi, tôi chưa thấy ai đặc biệt hơn ai cả, hay người ấy còn đang muốn bí mật!!

Nhưng không sao hết, người ấy đã đoán trúng tim đen của tôi, thích hoa hồng nhất!! Lại là màu đỏ sậm đây, tôi ngây ngất ngắm nhìn, những chiếc hoa trắng nhỏ đệm xung quanh cũng thật dễ thương quá, làm nổi bật cả lẵng hoa hồng đủ màu! Bóng tôi chiếu trong chiếc kính ovale để trên bàn trang điểm, khuôn mặt hồng hào hạnh phúc hơn lên, đôi mắt diễm lệ long lanh hơn khi nghĩ đến một người nào đó đang thầm theo đuổi mình...

Mẹ từ nãy giờ đứng tựa cửa phòng ngủ của tôi theo dõi từng nét mặt hạnh phúc ngời sáng của tôi giữa đêm đông khi nhận được lẵng hoa, mẹ nửa đùa nửa thật:
-Thì ra chàng hoàng tử hào hoa phong nhã của con cũng lãng mạn đấy! Biết tặng hoa hồng giữa mùa tuyết rơi.... cậu ấy và con quen nhau lâu chưa??
-Ưm... con ....
-Cô còn làm bộ mãi, muốn dấu mẹ đến bao giờ?

Tôi tránh câu trả lời, đẩy mẹ vào phòng ngủ của mẹ:
-Thôi mình đi ngủ mẹ nhé, ngày mai con có cours sớm đó!! Con ...buồn ngủ quá rồi...

Sau khi đắp mền cho mẹ xong, tôi vặn chiếc đèn ở bàn ngủ nhỏ lại, lên giường, bóng của những chiếc bông hồng chiếu qua chiếc đèn nhỏ lung linh nhảy nhót trên trần nhà thật tuyệt diệu, thêm vào hương thơm phảng phất cả phòng làm tôi nhắm mắt mỉm cười hài lòng mơ đến “chàng hoàng tử” với con tuấn mã như mẹ thường nói....

Sáng hôm sau đến trường đại học, tôi nhìn các anh lớp lớn với đầy vẻ “nghi ngờ”, những dấu chấm hỏi đầy trong đầu khi có một người khác phái nói chuyện với tôi... Thế nhưng tôi vẫn không tìm ra đáp án, chẳng ai có vẻ gì lãng mạn, tình tứ qua những câu nói khôi hài pha một chút “kín đáo” từ tôi cả!

Đi học về, tôi lại thấy một lẵng hoa nữa, vẫn không một câu nói hay một dấu hiệu nào cho biết chủ nhân của chúng là ai. Mẹ tấm tắc:
-Chàng hoàng tử của con có vẻ lãng mạn quá! Từng chiếc hoa hồng to, khỏe đầy nhựa sống...Con quen anh ta hồi nào, sao không thấy con giới thiệu anh ta với mẹ? Học cùng trường với con à?
-.....
-Hèn gì mẹ bảo con lấy ông Đại thì con cứ nhất định từ chối, bây giờ coi thử cô dấu mẹ đến bao giờ nữa đây!! ....Hồi thời ba mẹ, không thể nào tự do yêu nhau như thế đâu, cái gì cũng phải do gia đình quyết định, “áo mặc không qua khỏi đầu”là thế, các cô các cậu bây giờ tự do thật sướng!! Nhưng cũng phải biết giới hạn đấy! Cậu ta ra sao?? Con nhà ai? Hơn con bao nhiêu tuổi?
-....Mẹ! mẹ đừng hỏi con nhiều quá có được không?
-Tại sao lại không hỏi con! Mẹ chỉ có một mình con thôi mà! Niềm vui, hạnh phúc của con chính là của mẹ đó! Mẹ phải quan tâm chứ!
-Con ...không biết nữa!
-Tại sao con lại không biết! Chắc con muốn dấu mẹ ...phải không??

Trong đầu tôi rối loạn như mớ bòng bong, chả biết là ai mà nói với mẹ, chính tôi còn không biết cái người ẩn danh ấy, làm sao nói đây!!! Tôi phụng phịu cho qua chuyện:
-Mẹ! con sẽ nói khi nào thích hợp...còn bây giờ ...hơi sớm quá!
-Sớm với chả trễ! Cô cứ để đến khi không trở tay kịp thì sao??
-Cái gì mà ...không trở tay kịp chứ?? Mẹ hãy cho con thời gian, chúng con khi có dịp thuận tiện sẽ nói cho mẹ ngay!!
-Ông Đại tuy có lớn tuổi hơn con thật, nhưng từng trải, ông ta là một nhà giáo mẫu mực, lại giàu có, con không cần phải đi làm, về bên ấy con chỉ đi thu tiền mấy căn hộ cho mướn cũng dư ăn dư mặc, không lo lắng cho đến đời con đời cháu...
-Mẹ ạ, tiền sẽ không đem lại hạnh phúc đâu, không phải chính mẹ đã dạy con thế sao??
-Nhưng bây giờ mình đang túng quẩn, mẹ thì nay đau mai yếu, lỡ....
-Con còn một năm nữa là xong rồi, con sẽ có việc làm, có lương cao...
-Nhưng người tốt thì khó kiếm lắm! Con đã lớn, phải có gia đình rồi mới vững vàng trong công ăn việc làm.
-Chuyện này con tự lo được mà mẹ!! Có rất nhiều người theo con, tại con chưa quyết định đó thôi!
-Hum!!... có rất nhiều người theo con!! Ai đâu chả thấy con đem về đứa nào, chỉ thấy cô vò võ một mình...mà động đến một cái là ...từ từ!! Thật con gái thời nay không hiểu nổi nữa!

Mẹ nói xong, đứng lên bỏ xuống bếp. Tôi mừng rỡ thoát nạn. Nhưng làm sao cứ tránh né mãi thế này được đây... tôi cũng hiểu, mẹ chỉ có mỗi tôi là con gái, sợ tôi cứ mơ mộng, lãng mạn trong tình yêu lại khổ như cuộc đời của mẹ.

Chàng là ai??? Tôi biết tìm đâu ra một người thế thân để mẹ đừng bắt tôi lấy ông Đại nữa nếu chàng muốn chơi trò trốn tìm với tôi, không chịu ra mặt!

Sáu chiếc giỏ hoa hồng xếp hàng dài trên mặt bàn trong phòng ngủ, cạnh cửa sổ khoe sắc thắm, hương thơm đặc biệt của những đóa hồng buổi tối lan tỏa khắp nhà làm tôi không sao quên được “bổn phận” tìm cho ra người ẩn danh ấy! Chỉ còn một ngày cuối cùng nữa là hết 7 ngày của một tuần lễ, nếu tôi không tìm ra được tông tích của chàng thì làm sao ăn nói với mẹ!

Có được người tặng hoa suốt một tuần lễ chắc chắn cô gái đang yêu ấy hẳn hạnh phúc lắm, nhưng tôi sao khổ sở thế này, mỗi lần bác Vinh lại giao hoa là tôi bị mẹ chất vấn đến phát khổ!!...thật phiền phức quá đi thôi!!

Nhưng đặc biệt một điều, tôi thấy mẹ vui hơn, hạnh phúc hơn, vì mẹ có thì giờ chăm sóc những chậu hồng trong khi tôi vắng nhà, mẹ tỉa lá, cắt cành, thay nước, làm những chiếc hoa còn vươn mình lớn mạnh hơn; mỗi lần bác Vinh đến nhà giao hoa, đều ngồi lại nói chuyện với mẹ hàng giờ, nhờ mẹ chỉ cho ông ta cách chăm sóc và giữ hoa sao cho lâu héo....hai người có vẻ tâm đầu ý hợp lắm, họ trở thành đôi bạn dễ dàng tâm sự bên nhau. Nhờ thế mẹ không còn rảnh rỗi “theo dõi” hành tung của con gái nữa!

Hôm nay chủ nhật cuối tuần, tôi rảo bước ra đầu ngõ tìm đến tiệm hoa hồng Đức Vinh hỏi cho ra lẽ!! Vừa bước vào tiệm, tôi đã nghe tiếng của bác Vinh đang nói chuyện với một người khách:
-... cậu không lo! Tôi đã làm thì không sai vào đâu được, cậu sẽ thật vừa lòng!
-Thế...cô ta có nói gì không? Có nhắn lại với bác không?? Có viết lại chữ gì cho tôi không?
-Không! Chả viết gì hết! ....ngay cả đến cám ơn tôi, cũng không có đến nửa lời!
-Chả lẽ... chả lẽ....
-Cậu cứ tưởng ai cũng phải như mình à?...trèo cao té nặng thôi!!!
-Nhưng mà.... cháu lại ...
-Mấy người thanh niên trẻ chưa có kinh nghiệm như cậu, làm sao sánh bằng những ông già từng trải... nhiều tiền, giàu có, búng tay một cái là có tất cả...

Tôi tằng hắng mấy cái để bác Vinh biết có sự hiện diện của tôi, bác ngó đầu ra bên ngoài, vội vã đứng lên, anh chàng trẻ tuổi theo chân bác, anh gật đầu chào tôi rồi nói với bác Vinh:
-Bác Vinh ơi, cháu về đi làm đây, lại trễ rồi, bác nhớ làm cái việc cháu nhờ nhe...
-Yên tâm!

Tôi nhìn theo dáng sau lưng của anh ta khuất sau cánh cửa tiệm, thắc mắc, một người con trai mảnh khảnh, cao, đeo kiếng...y hệt người mà bác Vinh đã tả cho tôi biết tối hôm nọ, nhưng sao trông anh ấy có vẻ ....nghèo rớt mồng tơi vậy? Đôi giày có lẽ mỏng lắm, chỉ mang cho mùa thu chứ không phải cho mùa đông, chiếc áo khoác cũng chỉ giành cho lúc giao mùa mà thôi, vậy tại sao lại có tiền ...tặng hoa cho con gái chứ??? Có phải là anh ta không?? Hay...tôi lại bé cái lầm?? Tôi vội lắc lắc đầu cho rơi đi những suy đoán lầm lạc ấy đi.
-Ah, cháu Mộng Thường đó à! Cháu đến có chuyện gì không?
-Thưa bác....cháu ...đến đây hơi đường đột, muốn hỏi bác vài điều...
-Mẹ cháu khỏe không?? Bà bớt ho rồi chứ??
-Vâng, cám ơn bác, mẹ cháu đã khỏe nhiều.... Bác đã hỏi dùm cháu người gởi tặng cháu mấy giỏ hoa cả tuần nay.... tên gì không ạ??
-An Bình!
-Anh ta tên An Bình à??
-Phải! cháu có quen ai tên như vậy không??

Tôi cố tưởng tượng người con trai với cái tên ấy, thế mà nghĩ mãi, nghĩ mãi đến mặt mày nhăn nhó cũng không thể nào ghép cái tên An Bình ấy với những khuôn mặt mà tôi quen trong làng đại học! Lạ quá! Sao cái tên ấy chả thấy chút liên hệ nào cả!! Tôi do dự hỏi lại bác Vinh :
-Bác có hỏi anh ấy... học ở đâu không? Môn gì? Năm thứ mấy không?
-Anh ta có nói là học ở đại học thôi, tôi cũng chả tra cứu kỹ làm gì.... Làm sao? Cô ... không quen à?? Hay là anh chàng này mắc cỡ nên chỉ dám tặng hoa mà không dám ra mặt chứ gì!!
-Vậy thì không được đâu....
-Sao thế? ...tôi thấy mấy cô gái được tặng hoa là hạnh phúc rồi, đâu cần biết mặt mũi người ấy là ai!!
-Bác có thể nói anh ấy .... đừng tặng hoa cho cháu nữa có được không??
-Tại sao?? Này, để tôi nói cho cháu biết nhé, tặng hoa là một cử chỉ đẹp, người tặng tỏ lòng ngưỡng mộ với cô gái ấy! muốn làm quen cô ta, chứ cháu đừng hiểu lầm người ấy « yêu » mình nhé!! Hai điều đó khác nhau xa lắm, ngưỡng mộ ...tức là chưa yêu, muốn tìm hiểu!!
-Chứ không phải muốn trêu ghẹo cô gái ấy hay sao?? Muốn chơi trò mèo vờn chuột, rồi bỏ đi! Cháu không thích như vậy đâu, cháu muốn thà không có hoa còn hơn là cứ ngồi đoán non đoán già ... hy vọng rồi lại thất vọng!!
-Nói thật! cháu ở trong khu phố của bác, không ít thì nhiều bác cũng thấy cháu đi học mỗi ngày ngang qua đây, thấy cháu đi chợ cuối tuần, một thân một mình, một cô gái trẻ ngoan và đầy tự tin, đến nhà cháu lại biết thêm cháu ở với mẹ già và hiếu thảo chăm lo cho mẹ... bác thấy cháu thật đáng được một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú đến gõ cửa!!
-...cám ơn bác đã quá khen! Nhưng thôi, bác hãy làm ơn nói với chàng hoàng tử ấy hãy ngưng ... tặng hoa cho cháu đi!!
-Cháu có thể nói rõ cho bác biết là có chuyện gì làm cháu quyết định như thế không?
-.... hum...chuyện này thật khó giải thích lắm!
-Nếu xem bác là người nhà thì hãy nói rõ cho bác biết, bác có thể yêu cầu anh ta ...ra mặt!!
-Ra mặt!!
-...ừ! là điều cháu muốn ... phải không??
-Không!! Không! Cháu....
-Cháu mới nói là không nên chơi trò mèo vờn chuột, không nên làm trò ú tim....vậy nếu không ra mặt thì làm sao mới gọi là ... chính đáng?!
-Cháu... cháu...
-Cháu không muốn quen một chàng trai tốt sao?? Hay là cháu đã có ý chung nhân??
-Dạ... chưa! Cháu chẳng có ai bây giờ... nhưng sẽ có vào một ngày gần đây thôi!
-Với dáng dấp đài các và khuôn mặt dễ nhìn của cháu, cộng thêm trình độ học vấn thì bác cũng chắc rằng cháu không phải là không có « cây si »... Nhưng bác lại thấy hình như cháu có một nỗi lo lắng gì đây phải không? Có thể nào chia xẻ với bác?

Tôi ngước nhìn bác chủ tiệm hoa, tiệm này đã có từ khi gia đình chúng tôi dọn đến căn hộ ở tầng trệt trong một building cao 4 tầng, tôi không để ý đến bác ngồi bán hàng từ sáng đến tối mỗi ngày, cũng không biết số lượng khách ra vào cửa tiệm là bao nhiêu nhưng mỗi ngày đi học về hay đi chợ tôi đều thấy trong tiệm luôn có khách; bác chỉ có mỗi một mình, dáng người tầm thước như bố tôi, vẻ mặt phúc hậu, đáng tin tưởng. Dù vậy, tôi vẫn không thể mở lòng với người chưa quen thân lắm, nên thoái thác :
-Bác làm ơn nói với anh An Bình nào đó... đừng gởi hoa đến cho cháu nữa có được không? Cháu không thích ...
-... không thích hoa?? Hay ... không thích người ấy??

Khuôn mặt tôi bỗng dưng ửng đỏ, cặp mắt van nài :
-Cháu ... thấy không tiện lắm! nhờ bác nói lại, cháu xin thành thật cám ơn lòng tốt của anh ấy nhưng không thích phiền đến quá nhiều người như vậy....Cháu xin chào tạm biệt bác.
-Này ... cháu ơi, cháu ơi...

Tôi chạy ra khỏi tiệm hoa, muốn trốn tránh tia nhìn của bác như xuyên thấu cả ý nghĩ trong đầu tôi. Nửa sợ mẹ tôi nghi ngờ là tôi đã có người yêu mà muốn dấu người, nửa vì không muốn kéo dài trò mèo vờn chuột nữa; tôi chỉ muốn một tình yêu bình thường giản dị như bao nhiêu cô gái, không cần ai phải bí mật tặng hoa, cũng chẳng cần ai tỏ lòng ngưỡng mộ nữa! Những suy tư về người con trai lãng mạn, hào hoa phong nhã buổi ban đầu bỗng dưng bay bổng mất khỏi sự mơ mộng của tôi, chỉ còn để lại sự trêu hoa ghẹo nguyệt đầy phiền toái mà tôi phải tránh né...

Mới đến ngưỡng cửa, tôi đã nghe tiếng ông Đại trong nhà vọng ra :
-...Con gái dĩ nhiên là mắc cỡ nên mới từ chối khéo đó thôi, bác cứ để tôi mời cô ấy trực tiếp!
-Tôi chỉ sợ nó nói thẳng quá làm ...mất mặt ông.
-Không sao đâu, bác cứ để tôi hỏi thẳng em ấy.

Tôi bước vào nhà, ông Đại đon đả như thân tình lắm :
-Em Mộng Thường đã về rồi đấy à, hôm nay chủ nhật anh định rủ em cùng bác gái đi ăn tối...
-Dạ thưa ông, em bận phải làm bài cho sáng mai vô cours sớm!
-Thì cũng phải ăn! Có thực mới vực được đạo chứ!

Mẹ năn nỉ tôi giúp ông ta :
-Con à, ăn xong là về ngay, không lâu đâu!
-Hay... mẹ đi với ông ta vậy nhé.
-Tôi chắc không nói nổi cô nữa rồi, muốn làm gì thì tự ý làm đi!!

Ông Đại bỗng dưng choàng tay qua vai tôi :
-Thôi! Mình cùng đi cho mẹ vui lòng nhé!

Tôi đang cố thoát ra khỏi vòng tay ông ta, thì cả ba chúng tôi nghe tiếng nói to rõng rạc từ ngoài cửa :
-Mộng Thường...em!

Một người con trai không quen biết, dáng người có vẻ quen quen, tiến lại bên tôi một cách tự nhiên như thân thiết từ lâu lắm, nhìn tôi trìu mến :
-Chiều nay em hẹn với anh đi ra ngoài cơ mà, sao giờ này còn ở nhà??

Tôi vô cùng ngạc nhiên không biết chàng là ai mà lại nhào vô cứu tôi một cách kịp thời như vậy, tôi cũng nhập vai luôn :
-Em định đi rồi đó chứ... nhưng mà....
-À! Cháu chào bác gái....

Chàng quay sang ông Đại, hỏi tôi :
-Còn bác này là ai đây em??
-Không phải là bác đâu, là ... ông Đại mà em thường kể đó!
-À anh nhớ ra rồi! em chào ...ông Đại!

Mẹ tôi xen vào :
-Thì ra đây là cái anh chàng tặng hoa cho con cả tuần nay đây phải không? Cái anh chàng đã làm cho con phải từ chối hết đám này đến đám nọ!
-Vâng! Con xin lỗi mẹ... con xin giới thiệu với mẹ ... là anh ấy!

Mẹ tôi quay sang người con trai đứng bên cạnh tôi. Bây giờ tôi mới hoàn hồn, lén quan sát anh ta từ đầu tới chân, một chàng trai khôi ngô tuấn tú, cao và mảnh khảnh, mái tóc dài che vầng trán rộng, đôi mắt sáng tinh anh dưới đôi mày rậm, thêm cặp kiếng cận làm chàng trở nên đầy vẻ tự tin; chàng cao hơn tôi cả một cái đầu, khoác trên người chiếc áo manteau mùa đông đã sờn chỉ, ngả màu, cho chúng tôi thấy sự khác biệt giữa ông Đại giàu có tiền bạc phủ phê và chàng thư sinh nghèo khó nhưng nuôi chí ăn học để tìm mảnh bằng. Tôi sợ mẹ sẽ cằn nhằn chàng, nhưng không, mẹ lại rất niềm nở:
-Cháu... tên gì? Nhà ở đâu? Có xa đây không? Tại sao hôm nay cháu mới đến đây?? Cháu quen với Mộng Thường lâu chưa??

Chàng nhìn tôi với cặp mắt thân thương, trìu mến, tôi không biết làm sao đỡ lời chàng... chàng tên gì?? Làm sao tôi đoán nổi!! Tôi chưa bao giờ gặp chàng ở trong trường!! Cũng chẳng thấy dưới cantine làm sao tôi có thể há miệng trả lời dùm, nên đành đứng yên như trời trồng và cũng lắng tai nghe:
-Cháu xin lỗi bác đã lâu không đến thăm gia đình của em Mộng Thường, chúng cháu bận học thi và đi làm nên không đủ thì giờ! Hôm nay mới hẹn đến đón Mộng Thường đi ăn, nhân tiện vào thăm bác...
Mẹ tôi cắt lời chàng:
-Những giỏ hoa hồng thật đẹp và đầy nghệ thuật, chính cháu là người chọn hoa đấy à??

Chàng nhìn tôi tình tứ, nồng nàn y như đã quen biết tôi từ bao nhiêu năm nay! Hai má bỗng dưng bừng bừng đỏ au, hai bàn tay thừa thãi quấn chặt lấy nhau, đôi mắt chỉ dám nhìn xuống đấy, bỗng chàng nắm lấy tay tôi như người tình lâu ngày gặp lại, làm cả người tôi nóng ran, e thẹn, mà không dám rút tay ra vì đã phóng lao phải theo lao:
-Vâng! Cháu biết Mộng Thường rất thích hoa hồng nên chọn một số hoa hồng màu sậm và những màu khác cho nổi chiếc hoa màu đỏ sậm ấy!
-Cháu thật có mắt mỹ thuật lắm! Cháu học ngành gì?
-Cháu đang theo năm cuối ngành kiến trúc xây dựng ạ!
-Hèn gì!!

Mẹ tôi có vẻ hợp với chàng nên muốn ngồi nói chuyện thật lâu, tôi đành đứng lên nhắc khéo:
-Thôi chúng ta đi... kẻo trễ!
-Ừ thôi hai con đi nhanh rồi về sớm còn học bài....

Chúng tôi vội vã ra khỏi nhà không quên chào ông Đại, ông ta mặt hầm hầm, giận hờn nhưng không dám to tiếng vì còn nể mặt mẹ tôi, rồi hậm hực làm lúc lắc cái bụng phệ, bỏ ra về.

Ra đến bên ngoài, bàn tay tôi vẫn còn y nguyên trong nắm tay chắc nịch ấm áp của chàng, dưới ánh đèn đường vàng hắt xuống, đôi mắt long lanh mắc cỡ của tôi làm chàng nới lỏng bàn tay tôi ra, giải thích:
-Anh...tôi...anh xin lỗi! Rất xin lỗi em về việc ngày hôm nay.
-Không! Anh không có lỗi gì cả, mà chính anh lại là ân nhân của em...đã cứu em ra khỏi tình huống ép buộc đó, nếu không có anh thì....
-Ở thế kỷ này, làm sao có thể có sự bất công này chứ! Hứa gả con gái của mình cho người ngang bằng chú bác mình!!?? Anh không thể ngồi khoanh tay nhìn cảnh này được!!
-Xin lỗi anh!... anh là ai?? Từ đâu đến?? Sao anh biết hoàn cảnh em rõ như vậy??
-Ưm... anh là...là...
-...Là ai??
-Thật khó nói quá!
-Có phải là An Bình không?
-Đúng rồi đó!...Sao em biết??
-Thì bác Vinh nói người tặng hoa cho em là An Bình!
-Anh ....không phải là người tặng hoa cho em, mà.... cũng chính là người ấy...
-Anh nói gì em chả hiểu gì hết!!
-Sau này em sẽ hiểu! Cũng có thể không nên hiểu gì cả! Chỉ biết những giỏ hoa ấy hiện đang là của em! ... Chính là của em!
-Anh thật bí mất quá!...Làm sao anh lại cảm mến mà tặng hoa cho em?? Em chưa bao giờ gặp anh ở đại học...Nhưng dù sao rất cám ơn anh đã cứu giúp em, đã cho em cả tuần lễ yêu đời, hạnh phúc và cảm thấy không còn cô đơn nữa....

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện bên nhau, trời lất phất tuyết nhẹ nhưng chúng tôi vẫn không cảm thấy lạnh, tiếng cười giòn giã vô tư của chúng tôi quyện lấy nhau như đôi bạn trẻ lâu ngày gặp lại, hết chuyện này tiếp nối chuyện khác không dứt, cho đến khi chúng tôi vào tiệm ăn.

Lần đầu tiên đi ăn tối với một người con trai, tôi cứ tưởng phải giữ ý tứ, phải che đậy những khuyết điểm của mình, phải giả dối đóng kịch, không được phép vừa ăn vừa nói như đối với ông Đại mỗi khi tới nhà, chúng tôi trở nên những hình nộm ngồi ăn cứng nhắc, không được cử động mạnh, và ngay cả con muỗi bay qua cũng không được đập!! An Bình và tôi nói đủ chuyện từ nhà đến trường, công việc, tất cả....trừ việc làm sao anh lại yêu mến tặng hoa cho tôi!! Chỉ mới quen nhau chưa được nửa ngày mà chúng tôi rất hợp nhau...

Chàng trong một gia đình ... cũng nghèo ... như gia đình tôi, ba mẹ mới qua một đất nước mới nên cũng phải đi làm, chàng còn có một người chị lớn đã lập gia đình ở xa nên tất cả chỉ trông nhờ vào chàng ...

Trong tranh sáng tranh tối của một tiệm ăn Nhật, bàn tay chống cằm với mái tóc dài che một phần ba khuôn mặt, chàng đã vẽ tặng tôi bức tranh bán thân của tôi, như một kỷ niệm khó quên của một lần đầu gặp gỡ, không hẹn...

Tôi suy nghĩ mãi, vẫn không thấy khuôn mặt chàng xuất hiện lúc nào trong dĩ vãng của cuộc đời tôi, làm sao chàng có thể quen tôi, mến tôi, mà tặng hoa cho tôi cả tuần lễ như thế!! Thật lạ kỳ!! Thế mà hỏi mãi chàng vẫn chẳng chịu tiết lộ mà cứ thoái thác : “bất khả lậu”!!

Khi đưa tôi về đến trước cửa nhà, dưới ánh trăng sáng lung linh, chàng thì thầm bên tôi:
-Anh thật đã rất hối tiếc không tặng những giỏ bông hồng đẹp ấy cho em sớm hơn nữa! ...em thật xứng đáng!!
-....
-Chúng mình phải mang ơn ân nhân của chúng ta đấy!!

“Ân nhân”?? Ân nhân nào chứ?? Tôi chẳng hiểu anh muốn nói gì nhưng trong ánh mắt tràn ngập hạnh phúc của chàng nhìn tôi, làm lòng tôi thật chao đảo, chả dám mở miệng hỏi gì thêm vì dù sao đi nữa ...tôi cũng rất hài lòng nhận chàng làm người yêu đầu đời bất đắc dĩ của mình.

Hai năm nhanh chóng trôi qua, sức khỏe mẹ khả quan hơn nhiều, An Bình đã ra trường và làm cho hãng xây cất lớn của thành phố, anh vẫn còn giữ cách ăn xài của thuở hàn vi, nên chiếc áo nỉ sờn vai mỗi mùa đông tới làm tôi thấy nao cả lòng! Thế nhưng trong phòng tôi mỗi tuần đều có một giỏ hoa hồng thật đặc biệt, cách cắm hoa cũng có một không hai, nếu tuần nào không nhận được hoa thì mới là chuyện lạ!!

Xen kẽ với những giỏ hồng ấy, chúng tôi được nhận những giỏ hoa lan thật quý và hiếm; ông Đại vẫn thường xuyên đến nhà chúng tôi chơi cũng phải trầm trồ khen ngợi, và hình như ông cũng cảm thấy chỗ “làm rể” của ông không còn nữa và cũng không thể nào “địch” nổi với chàng trai đầy khí khái và tự tin của An Bình, nên ông ta đã tự ý bỏ cuộc sau khi tâm sự với mẹ:
-Tôi chắc phải chấp nhận số phận an bài, nhưng cũng mong vẫn mãi là một người thân quen của gia đình... chị có được không?
-Dĩ nhiên rồi, chúng tôi hân hạnh được làm bạn, làm người thân của gia đình cô chú lắm! ...Cũng xin lỗi việc se tơ kết tóc với Mộng Thường không thành!
-Thật ra cũng hơi chênh lệch tuổi tác với ... Mộng Thường thật! Nhưng tôi thật tình quý em ấy lắm! Bây giờ thấy nàng có hạnh phúc và tìm được đúng người, tôi cũng rất vui mừng và mong em ấy được mười phần mỹ mãn.

Những giỏ lan tím trĩu hoa làm chiếc cành oằn xuống, mẹ phải lấy cây ghép chống lên; dưới ánh nắng ban mai những chiếc hoa tím lung linh như những con bướm xòe cánh đậu, trông thật đẹp. Mẹ lau từng cánh lá xanh đậm màu, vừa hát nho nhỏ, trông mẹ trẻ ra như hồi tôi còn rất bé ở quê nhà; tôi hạnh phúc ngắm mẹ, đã lâu lắm tôi mong được ngày này, được nhìn thấy mẹ tươi vui không âu lo, không bệnh hoạn, có thể cái khổ cực đã qua, từ nay trở đi tôi hứa sẽ giành nhiều thì giờ chăm lo cho mẹ nhiều hơn nữa vì tôi đã vừa hoàn tất xong chương trình đại học.

Nấp sau cánh cửa định làm một ngạc nhiên nhỏ cho mẹ, tôi đã mua một con vịt quay với bánh hỏi, định mời anh An Bình và bác Vinh lại ăn cơm gia đình tối nay. Đang rón rén bước ra khỏi chỗ nấp để hù mẹ, bỗng tôi thấy trong buồng tắm bước ra ...Bác Vinh!!! Bác có vẻ rất tự nhiên, nói với mẹ tôi:
-Em đã nói với con gái chưa??
-...từ từ anh ạ, ...em chưa tìm ra dịp nào cả....
-Hãy nói với con đi, mình đã lớn rồi, có phải còn trẻ gì lắm đâu! Thời gian còn lại này anh muốn chúng ta thật hạnh phúc, chúng ta sẽ bù đắp cho nhau.....

Bác Vinh!! Chả lẽ....Bác Vinh...với mẹ!! Tôi không bao giờ ngờ cả!! Tôi ngồi thụp xuống trong kẹt cửa, chuyện thật quá bất ngờ làm tôi không biết nên buồn hay nên vui!! Nếu buồn thì thật tôi quá ích kỷ, mẹ đã hy sinh cả đời cho tôi, chẳng bao giờ nghĩ đến bước thêm một bước nào cả, mẹ không có cả thì giờ vấn mái tóc làm đẹp, dồi phấn thoa son, lấy đâu mà mơ mộng đến ai! Bác Vinh giao hoa mỗi tuần cho mẹ khi tôi vắng nhà, đây cũng là dịp cho hai người gần gũi nhau và dĩ nhiên tình cảm cũng nảy nở ....Nếu có bác Vinh thì cuộc sống sau này của mẹ sẽ tốt hơn vì tôi đâu phải mãi mãi ở bên cạnh mẹ! Nhưng sao tôi cứ cảm thấy ấm ức thế nào ấy!!...Thì ra bây giờ tôi mới hiểu... Những chậu lan quý và hiếm kia không phải bác Vinh đem tới từ An Bình tặng cho tôi đâu... mà trong đó chính là tấm lòng của bác gởi gấm đến mẹ!

Một chút hờn dỗi, chua cay vì cảm thấy như tình cảm của mẹ giành cho tôi không còn trọn vẹn, tôi lẳng lặng bỏ hộp thịt quay nằm yên trong kẹt cửa và đi ra ngoài, trong lòng như có một vết nứt!!

Một mình đi dạo chưa được bao xa, tôi đã thấy An Bình từ xa đang đi lại phía nhà tôi. Thấy tôi, anh đưa tay ngoắc, lại gần tôi, anh nói:
-Nhắm mắt lại đi!
-Cái gì mà bí mật vậy??
-Thì nhắm mắt lại sẽ biết!
-Rồi! ....Mở mắt ra!

Trước mặt tôi là cái hình bán thân của tôi và mẹ chụp chung với nhau hồi Giáng Sinh năm vừa rồi được An Bình rửa lớn lên, chiếc khung gỗ to trạm trổ bằng vàng nhũ ánh lên rất sang trọng, tôi cảm động nhìn anh thật biết ơn:
-Cám ơn anh nhiều lắm, bức hình thật tuyệt vời... mới đây đã một năm trôi qua rồi!
-Em biết tại sao anh rửa lớn bức hình này không??
Tôi vẫn tròn mắt nhìn anh chưa hiểu, chàng hóm hỉnh tiếp lời:
-Tại vì.... tại vì.... mình sẽ ...ra riêng!! Anh chờ đợi mãi ngày này để nói với em!
-Hôm nay em vừa thi xong môn cuối đó!
-Bởi thế nên anh mới làm điều bí mật này cho em ...em ...bằng lòng
“Bằng lòng đi em, anh về quê mang lễ cau trầu
Mẹ cho lên hỏi kết hoa bằng thuyền đưa dâu
Áo cưới hình đôi bồ câu khăn vấn nhiều vàng mượt đâù.....”

Tôi cười ngất khi thấy anh hát bài “bằng lòng đi em” của Quốc Đại giả giọng Quang Lê, anh nắm lấy tay tôi thành khẩn:
-Sau này anh sẽ lo cho em!
-Cám ơn anh!... có cho em thì giờ suy nghĩ không??
-...em có vẻ có chuyện gì phải không?? Em không vui hôm nay? ...

Tôi nhìn anh xao xuyến, không biết có nên kể chuyện mẹ và bác Vinh cho chàng nghe hay không? Vì chuyện ấy làm tôi chả còn tâm hồn nào lo đến chuyện riêng của mình nữa, tôi biết tình cảm của anh giành cho tôi đầy ắp, cũng như trong tôi cũng chỉ có riêng anh, nhưng sao... tôi cảm thấy chưa phải lúc!

Mẹ cố ý dấu tôi? Hai người ấy đã bắt đầu từ hồi nào? Mẹ thường hay nói tôi là nguồn yêu thương duy nhất của mẹ, nên bất cứ điều gì cũng phải nói cho mẹ biết, vậy tại sao mẹ lại dấu tôi? Mẹ ... coi thường con gái của mẹ quá, không tin tưởng tôi có thể chia xẻ vui buồn với mẹ? Tôi cảm thấy một chút bất mãn!! Đôi mắt cay cay... Giận An Bình đã xen vào cuộc đời tôi để cho bác Vinh đã thừa cơ ...làm quen với mẹ!!

An Bình nắm lấy hai vai tôi gọi, làm tôi giật mình trở về thực tại:
-Mộng Thường! em tại sao lại thừ người ra vậy?? Em có khỏe không?
-Em...
-Hãy nói cho anh nghe, em không tin anh sao?? Chắc chắn em đang có chuyện gì muốn dấu anh!! Hãy chia xẻ với anh được không??

Đôi mắt thành khẩn của An Bình làm tôi không ngần ngại tuôn trào:
-Bác Vinh! Mẹ....và bác ấy hình như ...
-Hình như thế nào??
-Bác Vinh muốn... tái giá với mẹ ....
-Đây là một chuyện vui...sao em lại buồn??
-Chuyện vui sao? Em thấy ... sao sao ấy! em thấy chưa được trả hiếu cho me, chưa được bên cạnh săn sóc cho mẹ phút giây nào cả, vừa mới được rảnh rỗi định sẽ cùng mẹ nghỉ ngơi, dắt mẹ đi chơi đây đó...thì tự nhiên bác Vinh chiếm mất chỗ của em....

Chàng cười vuốt tóc tôi:
-Em thật là một cô con gái ngoan! Em nghĩ đi, sau này mình ở riêng, ai sẽ hú hí bên cạnh mẹ? Ai sẽ lo lắng, đỡ đần cho mẹ khi bệnh hoạn? Có bác Vinh phải tốt hơn không? ... Bác ấy rất thật lòng với mẹ đó! Em biết không? Bác hay tâm sự với anh lắm, bác đã để ý mẹ từ lâu lắm rồi, từ khi giao bông lộn nhà em, bác đã bị coup de foudre của mẹ rồi!! Chính bác ấy đã thuyết phục anh tiếp tục tặng bông ....
-....Giao bông lộn nhà??? Bác Vinh giao bông lộn nhà em?? ... Sao có chuyện này chứ?
-.... Uh ...uh... không phải, anh xin lỗi!! Anh không nói gì cả!!
-Nói mau! Em sẽ giận nếu anh không khai thật! Sẽ không nhìn anh nữa nếu anh không kể chi tiết chuyện này cho em nghe....Anh không phải muốn tặng hoa cho em à??
-Xin lỗi em, anh không muốn nói đâu, sợ em giận!!

Tôi hờn dỗi, làm bộ quay lưng bỏ về, chàng níu tôi lại:
-Cho anh xin lỗi mà! Anh không thể kể chuyện này được đâu, không thể nào! Nhưng anh bảo đảm chuyện của bác Vinh yêu quý mẹ là ngay từ đầu tiên đến nhà em rồi, anh nói thật.... Còn chuyện chúng mình, anh cũng thề rằng từ khi được gặp gỡ em, anh mới biết thế nào là tình yêu thật sự nên ...không còn tơ tưởng gì nữa!!
-Vậy hãy kể em nghe, tại sao anh nói giao bông lộn nhà?

Anh đặt tôi ngồi xuống một cái ghế đá trong công viên, ngồi xuống cạnh tôi, nhìn tôi thật âu yếm:
-Mình phải biết ơn “ân nhân” của mình là ...bác Vinh, chính bác ấy đã là ông tơ se duyên cho chúng mình!
Tôi tròn mắt nhìn anh, chăm chú nghe tiếp:
-Hồi anh còn đi học ở ngành kiến trúc, mỗi lần kết thúc một niên khóa, trường hay mời mấy ca sĩ từ tỉnh khác đến làm văn nghệ, trong số đó có một cô ca sĩ rất xinh đẹp nhưng kiêu kỳ và cao ngạo, anh nào cũng mù quáng đua nhau tán tỉnh cô ta để được lọt vào mắt xanh, trong số những người “nhàn cư đua đòi” ấy... có anh!! Anh nghèo lắm, không có đủ tiền cho hai bữa cơm trong ngày, nhưng cũng ráng chắt bóp chút tiền mua hoa tặng cô ta.... Những lần trước anh đến tiệm hoa gần trường và thuê họ giao hoa, không bao giờ anh được một cú phone cám ơn của người con gái ấy cả, nhưng không biết sao anh vẫn cứ là con thiêu thân đâm đầu theo sự phù du ấy! ...thà nhịn đói để mua được nụ cười của nàng chỉ một giây!

Anh ngừng lại, chậm rãi, nắm đôi bàn tay tôi xoa xoa trong lòng bàn tay rộng của anh:
-Một hôm tuyết quá, tiệm hoa gần trường đóng cửa sớm vì chả có ai mua hoa vào giờ chiều đó cả, khi học xong cours, anh ở lại làm thêm tại trường, nhận vẽ xây cất cho những nhà thầu qua trường học; vào 9:00 tối, tất cả đã đóng cửa. May quá chỉ còn một tiệm hoa Đức Vinh là còn mở, và lúc anh bước vào là lúc cánh cửa sắt sắp đóng xập lại. Anh nhờ bác ấy giao hoa đến cho cô ca sĩ đang mướn phòng ở gần căn hộ của em ở, cùng tầng, cô ta chỉ ở đó một tuần lễ thôi là bay về tỉnh khác! Được 6 ngày giao hoa cho cô ta, anh chờ hoài chả thấy ai nhắn tin gì cả, nên tối hôm chủ nhật đã đến tiệm bác Vinh để xem hư thực ra sao, anh nhớ có hỏi bác là giao hoa cho nhà số 8 phải không? Thì bác mới giật mình “không! Tôi giao nhà số 6”. Anh giận hết sức vì có người phá hỏng kế hoạch, thì bác còn nói cứng “cậu sẽ phải rất hài lòng nếu sau này quen được với cô bé ấy, cô ta thật dịu dàng, dễ thương, lễ phép lại con nhà tử tế... hãy tin tôi....” Bác chưa nói hết câu, anh đã nổi cơn phẫn nộ: “không! Tôi không thích ai ngoài cô ca sĩ đó cả! Bây giờ cô ta đã về tỉnh rồi... Còn cái cô bé dễ thương của bác thì tôi không bằng lòng bác giao hoa cho người ta đâu! Tôi không biết cô ta là ai, cũng chả hiểu tính tình, chưa bao giờ gặp mặt làm sao bảo tôi yêu thích mà làm quen, tặng bông! Tôi sẽ phải đến đó để đính chính và lấy về tất cả 6 giỏ hoa, thà vứt hoa đi chứ tôi không muốn có sự hiểu lầm tệ hại này được...”

Tôi mở to mắt và lắng nghe anh kể, không ngờ là chuyện lại có thể xảy ra như trong truyện:
-Anh đã hùng hổ bước vào nhà em buổi chiều hôm ấy! Trước mắt anh, một cô bé thật hiền lành, đài các, lại bị một ông bụng bự ôm chặt trong vòng tay như một gọng kềm, làm anh thật bất mãn chỉ muốn cứu em ra khỏi đôi tay tàn bạo đó mà thôi. Ai ngờ khi nhập vai, ánh mắt và nụ cười của em đã ...làm lòng anh thật rung động!! Và lúc ấy anh rất hối tiếc đã nói những lời không hay với bác Vinh về sự giao hoa lộn nhà vừa qua!
-Thì ra anh cứ bảo là “thiên cơ bất khả lậu” là thế!!!
-Em đã hiểu cả câu chuyện rồi, bây giờ có còn giận anh không??

Anh kéo tôi ngả đầu vào ngực chàng:
-Bác Vinh chính là ân nhân của mình, bác cứ một mực nhất định cô Mộng Thường là người nhận hoa chứ không được ai khác! Đã thế, có những ngày anh chẳng còn 1 xu dính túi, bác ấy cũng tự giao hoa đến cho em, và cho anh khất,... khất nhiều quá, anh không có tiền trả, bác cũng ...trừ nợ luôn!! Bác nói với anh, em thật xứng đáng được hưởng sự hạnh phúc ấy!
-Hay là...bác muốn đem những giỏ hoa ấy đến tặng em để ... được gặp mẹ??!!
-Ban đầu là vì em, nhưng sau đó chắc là vì mẹ!! Anh thấy mỗi lần anh đến trả tiền cho bác thì bác cứ khen cả mẹ con em, rồi tỏ ra lo lắng quan tâm lắm... Thì ra bác cũng có “trái tim”!!
-Em nghĩ mẹ chưa sẵn sàng nên có vẻ chần chừ khi bác đề cập vấn đề này...
-Chắc mẹ nghĩ đến em, sợ em không chấp nhận bác Vinh.
-Cũng có thể lắm! ...em định khi học xong, sẽ tìm việc làm ngay, để dành một số tiền, dắt mẹ về Việt Nam một chuyến, thăm lại những người xưa đã làm mẹ đau khổ, xem thử họ có sống vui hơn những người bị chà đạp khuất phục không!! Em cũng muốn xem bà nội, bố có điều gì hối tiếc về hành động xưa không?...Những việc ấy chưa thực hiện được gì cả thì ...bác Vinh lại chen vào giữa...
-Em đừng nghĩ vậy, đó mới chính là cái duyên đưa đẩy, vì nếu có bác Vinh về lại Việt Nam với mẹ thì mẹ chắc bớt đau khổ hơn, hay có thể cũng không nên gặp lại người xưa nữa làm gì, chuyện gì qua hãy để cho nó trôi luôn đi!! Tương lai còn tiếp tục... đời người lại ngắn ngủi, tại sao lại lục lại cái cũ làm đau lòng mình!?

Chúng tôi rảo bước về nhà, thầm cám ơn An Bình đã cho tôi lời giải đáp, phải bỏ qua mọi chuyện cũ, đau buồn, và tiếp tục sống tốt cho tương lai...

Tiếng nhạc nhè nhẹ vang ra lần đầu tiên trong ấp bé nhỏ của mẹ con tôi, làm tôi không khỏi tò mò. Từ ngày dọn vào đây, cũng trên chục năm nay mẹ lúc nào cũng hy sinh niềm vui bé nhỏ của mình là nghe nhạc, mặc dù chỉ là nhạc hòa tấu, giành không gian yên lặng cho tôi tập trung học bài. Hôm nay chắc phải có điều gì vui lắm mẹ mới phá lệ vặn nhạc như thế.

An Bình và tôi vừa bước vào, trên bàn đã được bày biện bao nhiêu đồ ăn, chắc do bác Vinh đặt mang đến, có khăn trải bàn đỏ thẫm, có nến lung linh mờ ảo, có 4 ly rượu đặt sẵn, mẹ mặc chiếc áo đầm dài ngắn tay, màu xám tro với chuỗi hạt trắng trông thật diễm lệ, tóc quận cao sau gáy làm tôi không nhận ra người mẹ cơ cực của ngày nào nữa; bác Vinh trịnh trọng với bộ đồ tây complet, áo trắng với chiếc cà vạt đỏ, trông bác cao lớn đĩnh đạc như một thương gia!

Hai người đón chúng tôi bằng một nụ cười thật tươi đầy hạnh phúc, bác Vinh mở lời trước:
-Chúng ta cùng nhập tiệc, trước để mừng cháu Mộng Thường vừa hoàn tất đại học, mừng cả An Bình đã tìm được việc làm đúng ngành và ra trường, kế đến...
Tôi quay sang mẹ, khuôn mặt mẹ ửng hồng đẹp như nàng tiên trong truyện cổ tích, mẹ nắm lấy bàn tay tôi, đôi mắt long lanh sáng dưới những ngọn bạch lạp:
-Con...không giận mẹ chứ?
Tôi chớp mắt, xúc động, một giọt nước mắt rơi ra, tôi lắc đầu:
-Không đâu, con vui lắm, vui cho mẹ đã có bác Vinh cùng chia xẻ ngọt bùi sau này... Con...
Mẹ ôm chặt tôi vào lòng, bồi hồi lau những giọt nước mắt cho tôi:
-Mẹ và bác sẽ ở gần các con, ... hay tạm thời mình vẫn cứ thế này, không cần thay đổi gì đâu, sau này khi con gái lập gia đình rồi thì mới tính sau....phải không anh??

Tôi thấy mẹ nhìn bác trìu mến, thân thương như hai người đã là ba mẹ của tôi lâu lắm rồi, An Bình từ nãy giờ ngồi yên, nay mới lên tiếng:
-Chúng con được phép gọi ...ba mẹ chứ? Thật vui quá, cả nhà chúng ta hãy cùng nhau nâng ly rượu xum vầy nhé!
Bác Vinh tiến lại đứng phù trợ sau lưng mẹ, nhìn hai người thật đẹp đôi. Bốn cái ly sóng sánh rượu đỏ được chụm vào nhau, kêu lách cách như tiếng vỗ tay mừng ngày xum họp. An Bình rót thêm rượu vào ly cho mọi người nói:
-Đến lượt con và Mộng Thường xin cám ơn ....ba Vinh đã tác hợp cho chúng con quen nhau, đã làm ông tơ đưa mối dẫn đường cho con quen được với nàng ...

Mẹ nhìn ba như ngầm hiểu ý:
-Cái gì cũng có duyên của nó cả, nếu không phải là ba Vinh cứ khư khư giao lẵng hoa lộn nhà thì chắc chắn hai con cũng sẽ quen nhau ở một nơi chốn nào đó! Tại vì số phận là như thế mà!!
-Như vậy ... còn mẹ thì sao? Làm sao quen được với ba, nếu không phải ba đem giao hoa cho Mộng Thường?
-...ưm... mẹ ...mẹ hả? ....

Ba chen vào giải vây cho mẹ:
-Nếu không phải ba giao hoa lộn thì chắc ba cũng phải tìm đến đây để....

Cả tôi và An Bình cùng hỏi:
-Để làm gì ạ??
-Để hỏi xem cách nuôi lan thế nào mà bao nhiêu lan trong tiệm của tôi lại chết hết, mà cứ đem về đây nó sống lại một cách mạnh mẽ thế?

Căn nhà ấm hẳn lên với những tiếng cười nói yêu thương của bốn người chúng tôi; bàn tiệc nóng ran với những ly rượu đỏ uống mừng sự thành công, sự sang trang của một cuộc đời mới.

Cuộc vui nào cũng tàn, khi mọi người an giấc, An Bình và tôi ngồi cạnh nhau trước hiên nhà, trời đầy những vì sao sáng, cái nhỏ bé xa tít, cái lớn to gần hơn, tôi đã từng mong ước cho mẹ con tôi bớt cực nhọc, cho chúng tôi chỉ đủ hai bữa cơm thôi, thế mà ... từ bàn tay trắng, nẻ từ trong khổ đau chúng tôi vươn lên được hôm nay....Bỗng một cơn gió nhẹ thoáng qua, chàng choàng vai tôi:
-Em vui chứ?

Tôi gật đầu, chàng chỉ lên bầu trời:
-Em có thấy hai ngôi sao bé tí hon kia không?? Chúng ta sẽ luôn không rời nhau, tuy rất bé nhỏ nhưng mãi sáng để cùng soi đường cho nhau....

Đầu ngả vào vai chàng, vẫn chiếc áo khoác năm xưa sờn cũ bề ngoài, nhưng bên trong được đan kín bằng sự yêu thương chân thật....

Sỏi Ngọc


Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved

  • Số Lượt Truy Cập 1759277