ĐẾM THỜI GIAN
Ta đứng bên thềm nghe nắng thu phai
Nghe lá vỏ vàng trên sân xào xạc
Nghe tiếng chim chiều tìm nhau ngơ ngác
Nghe hồn mình như có nhớ thương
Ta đếm từng cây, từng viên sỏi nhỏ
Đếm những tên đường, khúc nẻo quanh co
Đếm thời gian, đếm người quen, kẻ lạ
Xem cuộc đời như một thoáng mây qua
Ta bỗng giật mình nhìn con sông rộng
Vang một thời màu nước biếc xanh trong
Giờ nước cạn, sông thành vùng đất trống
Những tượng đài nay cũng đã rêu phong
Ta nhớ năm nào nằm trong tã ấm
Quơ qươ tay để đòi bế, đòi bồng
Nay từng bước sẽ cần cây gậy chống
Nhìn cuộc đời thấy sắc sắc không không
Nhưng mà thôi, buồn lo rồi cũng vậy
Chỉ một mai khi trả lại hình hài
Trút gánh nặng trần gian ta sẽ thấy
Sau cuộc đời còn có một tương lai
Trang Châu