Trời không mây, một mình trong phiêu lãng
Giữa rừng phong trơ trụi lá vào đông
Đợi một ngày mây đến ngập không trung
Đem Hạnh phúc cuối đời không mây xám.
Những nẻo đường Thiền, ngày mưa, ngày nắng
Rồi tuyết buông vương nhẹ đọng trên mi,
Vẫn nhẹ nhàng Thiền nguyện bước chân đi
Trong tĩnh lặng một chiều đông không nắng.
Không còn nữa những ngậm ngùi, cay đắng
Lối đi về buông thả chuyện hôm xưa.
Chỉ còn đây hiện tại những dòng thơ
Trong giác niệm ngày mai về bến Giác.
Lãng đãng cơ duyên soi hồn man mác
Buông lụy trần, hành giả vững thân tâm.
Gió sớm, mây chiều: Một thoáng phù vân
Không còn nữa chuỗi ngày xưa dĩ vãng.
Nguyễn Hải Bình