ĐƯỜNG VÀO BÃI THA MA
Gió ViVu phỏng dịch
Lời người dịch:
Phobia được trích từ tiếng Hy Lạp Phobos có nghĩa là Fear or Morbid fear - Sự sợ hãi hay một nỗi sợ hãi bệnh hoạn.
Một người mắc hội chứng Phobia - ám ảnh của nỗi sợ hãi - thường bị rối loạn lo âu, bị hoảng loạn cao độ, khi gặp phải căn nguyên gây ra nỗi sợ hãi thì phản ứng vượt quá mức kiểm soát. Nỗi sợ hãi có thể gây ra từ một địa điểm, một tình huống hay một đối tượng, chẳng hạn như: độ cao, sấm sét, nước, lửa, rắn, chuột, kim chích, ma quỷ, nghĩa địa,…
Nhiều người chưa bao giờ thấy ma, nhưng rất sợ ma, trong số đó có tôi. Tôi sẽ kể câu chuyện về Ivan, một người mắc hội chứng sợ ma, Phasmophobia or Fear of ghosts.
Ivan là một người nhỏ thó, hiền lành và nhút nhát đến nỗi dân làng thường trêu chọc gọi là “thỏ đế” hay còn nhạo báng phong cho chức “Bạo chúa Ivan” (1). Mỗi tối Ivan thường la cà đến quán rượu ở cạnh bên nghĩa địa của làng. Sống lẻ loi một mình trong căn lều nhỏ nằm chơ vơ bên kia đường, dù đêm tối hay ban trưa nắng sáng, Ivan không bao giờ dám đi đường tắt băng qua bãi tha ma để về nhà vì sợ ma…!
Vào một đêm đông bão tuyết lạnh lùng, đám bợm nhậu trong quán quay ra chọc ghẹo Ivan.
- Ê Ivan, Mẹ của mày lúc mang thai sợ con chim én (2) sao mà sinh ra mày nhát cáy thế?
- Ivan không thể là bạo chúa ác khủng khiếp được, mày chỉ có sợ hãi khủng khiếp thôi, đúng là thỏ đế chết nhát!...
Sự rụt rè, e sợ của Ivan khiến bọn họ càng trêu chọc và chế nhạo một cách tàn nhẫn, cho đến khi viên trung úy (thuộc đội quân Cossack) lên tiếng:
- Thỏ đế Ivan ơi, đêm nay giông bão thế mà sợ không dám băng qua nghĩa địa cho gần à?
Ivan thì thầm:
- Tôi không hề sợ đâu trung úy, bãi tha ma cũng chỉ là một bãi đất trống như bao bãi đất khác thôi mà.
Viên Trung úy gào lên:
- Vậy, tao thách mày tối nay dám băng qua nghĩa địa, tao sẽ cho 5 đồng tiền vàng (3), có dám đi không?
Bị men rượu Vodka làm chếnh choáng hay cảm thấy hăng máu vì 5 đồng tiền vàng béo bở, Ivan liếm môi, quả quyết:
- Được, trung úy, tôi sẽ băng ngang qua nghĩa địa đêm nay.
Đám dân nhậu lại nhao nhao lên không tin vào những gì vừa nghe, nhưng viên trung úy đã nháy mắt ra hiệu cho họ im lặng, rồi tháo thanh kiếm đeo bên hông ra đưa cho Ivan:
- Đây, cầm lấy thanh kiếm này, đến ngôi mộ lớn nhất trong nghĩa trang cắm xuống. Sáng mai bọn tao đến, nếu thấy cây kiếm này ở đó, mày sẽ được 5 đồng tiền vàng.
Ivan cầm lấy thanh kiếm. Đám bợm nhậu nói cười hả hê và nâng ly “Chúc bạo chúa Ivan thành công!”
Ivan bước ra khỏi quán rượu, gió buốt thổi rít lên từng cơn như muốn cắt da cứa thịt. Ivan vội cài áo choàng rồi băng qua con đường đất, tai còn nghe văng vẳng tiếng gào với theo của viên trung úy:
- Thỏ đế! Có 5 đồng tiền vàng nếu mày còn sống sót!”
Ivan đẩy mạnh cánh cổng nghĩa trang, chân bước thật nhanh, miệng lẩm bẩm: “Đất, chỉ là đất … là mảnh đất trống thôi mà!”… Bóng tối bao trùm nỗi sợ hãi, nhưng Ivan tự trấn an “Sợ gì chứ,… Có đến 5 đồng tiền vàng!”. Cơn gió độc ác cứ hú lên từng hồi và thanh kiếm trong tay lạnh tựa tảng băng, Ivan rùng mình run rẩy dưới lớp áo choàng vừa dài vừa rộng và cắm đầu cắm cổ chạy vào bãi tha ma… Nhận ra ngôi mộ lớn nhất, Ivan bật khóc nức nở nhưng tiếng gió hú đã át đi tiếng khóc, hắn quỳ xuống bên mộ, tê cóng vì lạnh và sợ hãi, hắn dùng hết sức cắm mạnh thanh kiếm xuống mặt đất. Xong hết rồi!... bãi tha ma… lời thách thức… 5 đồng tiền vàng.
Ivan đứng bật dậy, nhưng sao không nhúc nhích, cựa quậy được vậy?!?… Có bàn tay ma quái ôm chặt lấy Ivan, ghì xuống... cố sức kéo mạnh lên, vùng vẫy, lảo đảo, thở hổn hển trong hoảng loạn, run rẩy bởi một nỗi sợ hãi khủng khiếp,… Ivan hét lên kinh hoàng, thảm thiết trong bóng đêm lạnh lẽo… sau cùng chỉ còn là những tiếng thều thào vô nghĩa…!
Sáng sớm hôm sau, người ta thấy Ivan chết cóng trước ngôi mộ lớn nhất ở trung tâm nghĩa địa. Trên gương mặt còn in nét kinh hoàng của một nỗi sợ hãi không tên. Chẳng có hồn ma nào ôm bắt hay níu kéo … thanh kiếm của viên trung úy đâm xuyên qua vạt áo choàng của Ivan, cắm sâu xuống mặt đất lạnh cứng!
Gió ViVu
phỏng dịch từ “Cemetery Path” của Leonard Q. Ross