GIÁ TRỊ CỦA LÒNG TỐT

Trong một chuyến đi du lịch, tôi đã bay đến vùng Trung Đông. Khi còn loay hoay tìm ghế trong khoang hạng nhất, tôi phát hiện ra chỗ ngồi của mình đã bị một lão già chiếm mất. Tôi cho người đàn ông ấy xem số ghế nhưng ông ta lại chẳng thèm hiểu, còn lẳng lặng quay đi. Tôi định nhờ đến sự giúp đỡ của mấy cô tiếp viên hàng không để đưa ông ấy về đúng vị trí xếp sẵn.

Thế nhưng, tôi lại gần hơn và quan sát. Bỗng chốc, tôi nhận ra sức khỏe người đàn ông này đang không ổn. Ông đã già, đi lại phải có người ra đỡ.

Thấy vậy, tôi liền nói rằng tôi sẽ đổi chỗ ngồi cho ông. Sau đó, tôi bước tới khoang phổ thông.

Một giờ sau, khi tín hiệu dây an toàn được tắt, tôi thấy cô tiếp viên hàng không chỉ tay về phía mình trong khi đang nói chuyện với một quý ông khác. Người đàn ông ấy đến cạnh tôi và nói: "Những gì bạn vừa làm thật sự rất tuyệt vời!"

Tôi: "Ông là ai?"

Người đàn ông: "Tôi là người ngồi cạnh ông già mà bạn đã nhường ghế"

Tôi: "Ồ! Có gì to tát đâu chứ!"

Người đàn ông: "Ông già ngồi chỗ bạn không biết những gì bạn đã làm cho ông ấy đâu, ông ấy không biết rằng đã có người phải trả rất nhiều tiền cho một chỗ ngồi thượng hạng nhưng rồi lại quyết định nhường ghế cho mình".

Tôi: "Không sao đâu mà"

Người đàn ông đưa cho tôi một tấm thẻ, phía sau là số điện thoại mà ông đã viết: "Đây là card của tôi".

Tôi: "Vâng cảm ơn".

Và một tuần sau đó tôi được người đàn ông đẹp trai đó đón tiếp giống như một nữ hoàng. Đó là lần đầu tôi được thưởng thức bánh rắc bột vàng lên, kem bôi trên mặt cũng bằng vàng, thậm chí cái toilet cũng được mạ vàng. May là của quý của anh ta không phải bằng vàng, nếu không có lẽ tôi chờ anh ta ngủ say là cắt đưa về đi cắm rồi.😂

Nếu tôi mà không yêu quê hương, chắc tôi đã nhận lời đề nghị của ông ấy và ở lại rồi cũng nên.

Qua câu chuyện, bạn nhận ra điều gì? Bạn sẽ chẳng bao giờ biết được khi nào vận may sẽ đến và thay đổi cuộc đời mình. Vậy nên, hãy dừng lại một giây và suy ngẫm: Liệu bạn có thật sự muốn mình cứ tiếp tục ích kỷ không?

Việc sống tốt chẳng ảnh hưởng xấu đến ai cả. Vì vậy, hãy cười khi bạn còn có thể và giúp đỡ những ai khốn khó vì một mục đích tốt đẹp hơn nhé!

 

PHỤ NỮ TUÔI 50

Cái tuổi 50 ấy, không quá gần mà cũng chẳng xa xôi, không còn trẻ trung mà vẫn giữ được nét mặn mà, quả thật là độ tuổi viên mãn tròn đầy, là độ tuổi đẹp nhất của một người phụ nữ.

Khi người phụ nữ 50 tuổi mỉm cười, ở họ toát ra một phong thái thanh cao, vừa nữ tính thánh thiện, lại có nội tâm thật ôn hòa biết bao. Có thể bước tới ngày hôm nay, họ đã phải trải qua bao sóng gió và thử thách trong cuộc đời, đã có thể bình thản trước "mệnh trời", đã có thể nhẫn nại trước sóng gió, và đã có thể chấp nhận đắng cay mà yêu thương nhiều hơn...

Người phụ nữ 50 tuổi không còn cái nhí nhảnh bốc đồng như của thời son trẻ, cũng không sôi nổi nhiệt huyết như khi mới trưởng thành. Họ đã có thể im lặng, đã có thể điềm nhiên đối mặt với tất cả.

Lúc này, người đàn ông sẽ muốn được tĩnh tại để cảm nhận họ, muốn được bình thản để nắm tay bước cùng họ đến cuối con đường. Đó cũng là sức hấp dẫn của người phụ nữ khi đạt đến độ tinh tế trong tâm hồn, để giá trị nội tâm của họ trở thành điều đẹp đẽ nhất.

Biết cách "nắm chắc mà vẫn buông", mới giữ được tâm thái luôn hòa ái đúng mực, và mới có thể thấu hiểu nội tâm của người đàn ông bên cạnh mình.

Chỉ khi bước vào tuổi 50, người phụ nữ mới thật sự hiểu thế nào là yêu, điều gì mới là đáng quý nhất trên đời, và đâu mới là giá trị chân chính mà họ cần theo đuổi. Năm tháng và sóng gió đã ban cho họ trí huệ và sự hiểu biết trọn vẹn, trao cho họ chiếc vòng nguyệt quế của cuộc đời, để người phụ nữ ngồi lên ngôi báu thật sự của mình, như khi có được cái uy nghi của bậc mẫu nghi thiên hạ vậy.

Người phụ nữ 50 tuổi giống như ngọn núi xanh, đoan trang và mẫu mực; giống như dòng suối qua khe núi, dịu dàng tuôn chảy không ngừng; và giống như một pho sách quý, phong phú và đầy ắp trí tuệ; cũng giống như bến tàu lặng lẽ, để người đàn ông có thể ngồi lại trong thanh thản.

Phụ nữ 50 tuổi không cần phải quá đẹp, mà chỉ cần có người yêu thương chân thành; không cần phải giàu sang, mà chỉ cần có thể sống được hạnh phúc; không cần phải mạnh mẽ, mà chỉ cần có thể toát lên đức hạnh thanh cao...

Có người ví von rằng:

Phụ nữ 50 tuổi là rượu ủ lâu năm, màu sắc giống như hổ phách, thơm nồng đậm đà nên chỉ có thể từ từ mà cảm nhận;

Phụ nữ 50 tuổi là quyển sách dày cộp, nặng trịch chứa đầy buồn vui, nếu có thể tĩnh tâm mà đọc sẽ lĩnh hội được nhiều điều sâu sắc;

Phụ nữ 50 tuổi là bức tranh xưa cũ, qua những vết loang lổ mà thể hiện ra đẳng cấp, khiến người xem phải say sưa ngắm nhìn;

Phụ nữ 50 tuổi là lâu đài cổ kính, luôn đứng vững qua phong trần của tháng năm để rồi đắm mình trong ánh sáng rực rỡ của nắng chiều...

Phụ nữ 50 tuổi, nếu lấy thời gian để đo lường, thì họ đã có đầy đủ độ dài của năm tháng; còn lấy tích lũy cuộc sống để đo lường, thì họ đã có đầy đủ ý vị phong ba bão táp của cuộc đời.

Vậy mới nói: Phụ nữ 50 là rượu ủ lâu năm, là cuốn sách dày cộp, là bức tranh xưa cũ, hay là lâu đài cổ kính yên bình. Đã đi hết nửa đời người, bên trong họ vừa có cái nhẫn nại của thời gian, lại có vẻ đẹp được rèn luyện qua năm tháng, vừa có bền bỉ chịu đựng bao khổ nạn, lại có sự rực rỡ nhờ tôi rèn qua gió mưa.

Trong cái trăm năm của đời người, 50 tuổi có thể nói là một bước ngoặt của một mốc hành trình. Mong sao người phụ nữ ở vào tuổi 50 này có thể khiến cho cỏ non càng thêm xanh, lá vàng càng thêm óng ả, táo chín càng thêm đỏ thắm, bầu trời càng thêm trong ngần.

 

Thái Ngọc Hoàng Thương

 


Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved

  • Số Lượt Truy Cập 1753833