Không là tất cả!

 

Nhìn theo dáng cao gầy của Tính khuất sau những hàng xe ngoài bãi đậu, lòng tôi chùng xuống như dây đàn sắp đứt. Có phải đây là lần cuối cùng tôi được gặp anh? Tôi và anh quen biết nhau từ thuở trung học, hai đứa nhà gần nên đi đâu cũng có nhau, làm bài chung, họp nhóm, tập văn nghệ, viết báo, những ý tưởng của chúng tôi cứ tưởng như lấy cóp của nhau vì khi nói ra thật trùng khớp. Tình bạn, tình thân yêu ấy kéo dài đã 15 năm…

Mỗi lần đi chợ anh đều gọi tôi một tiếng, để đi ngang qua nhà tôi thì cho tôi quá giang đến chợ. Anh vừa có tài trang trí báo thật đẹp không ai bằng, tánh tình lại hiền lành, cởi mở, có tính khôi hài làm tôi không thể nào làm nghiêm được trước mặt anh. Có một lần anh nói với tôi:

- Hợp Tú này, sau này nếu không ai lấy em, thì …gả phứt cho anh nhé!

Tôi biết anh nói đùa, nhưng cũng châu mỏ đáp lại:

- Ai nói với anh là… không ai muốn lấy em chứ! … khối tên đứng xếp hàng đấy!

- Vậy sao! Anh … có thấy ai đâu!

- Tại … anh cứ đi cùng với em mọi nơi mọi chỗ nên họ sợ quá đã trốn hết rồi! để khi nào em đi một mình, thì sẽ có người hiện ra ngay cho coi!

- Thôi! Anh chỉ muốn em… ế mà thôi…

- Trời ơi, sao … trù ẻo em vậy?

- Đâu có trù ẻo đâu, ế thì có anh dzớt mà! Anh …hứa!

- Thôi đi! Em không bằng lòng vậy đâu! Anh cứ nói bậy bạ cái gì không à! Anh đã làm báo xong chưa đó? Anh trang trí đến đâu rồi? bài kỳ này nhiều ghê lắm, có gì nói em sẽ sửa dùm bớt cho anh…

- Không cần đâu, anh muốn tự mình làm hết, để em có nhiều thì giờ … mơ mộng!

- Cái gì mà mơ mộng chứ! Già rồi mơ cái gì nữa…

- Thì … mơ là mình không ế đó!

Chàng, một người lớn trong tâm hồn thơ trẻ, một đầu óc chín chắn trong trái tim hồn nhiên, chàng chỉ thích cho và không muốn nhận lại, rộng lượng làm người ta rơi lệ! Chàng ân cần bên tôi, cũng là cái đài báo thời tiết cho tôi mỗi khi trời có tuyết:

- Em nhớ mặc ấm áp đầy đủ nhé, ngoài trời trơn và lạnh lắm, hãy để anh đi chợ dùm cho, anh sẽ ghé ngang nhà đưa em, chứ ra đường em sẽ trơn té mất thôi!

- Nhưng trước sau gì ngày mai em cũng phải đi làm mà, sau khi ra về em sẽ ghé chợ luôn khỏi phiền anh ghé qua nhà em nữa…

- Anh nghĩ nếu sau này mình già, chắc mình phải mua hai căn nhà gần nhau quá…

- Để làm gì hai căn nhà gần nhau?

- Để hai đứa mình chạy qua chạy lại thăm hỏi nhau, và cũng để anh đi chợ cho em rồi ghé vào nhà em giao đồ mà không sợ bị em cằn nhằn là nhà em xa quá mất công anh!

- Lỡ… em đi lấy chồng thì sao chứ?

- Ai bảo em đi lấy chồng? Lấy chồng chỉ thiệt thân thôi!

- Thiệt thân?

- Chứ còn gì nữa, lấy chồng thì sẽ không còn có anh đi chợ dùm nữa đâu đấy, có phải là thiệt hại không?!

Thấy tôi yên lặng suy nghĩ lời anh nói, Tính xiết nhẹ tay tôi:

- Anh nói thế thôi, anh sẽ mãi ở bên em để giúp em tất cả mọi việc mà, đừng lo quá!

Ở bên Tính, tôi chỉ có nụ cười, hai đứa lúc nào cũng có đủ thứ chuyện nói, ríu rít, thầm thì, lúc thì vui quá tôi nói to tiếng, anh lại ghé vào tai tôi:

- Anh thấy có một tên đang nhìn em say đắm lắm đó!

Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh:

- Đâu có đâu! Em có thấy ai đâu! Mà …tại sao chứ? Mặt em dính gì sao?

- ….Tại vì nó nghĩ là anh bị điếc nên em hét to cho cả thiên hạ nghe!

Tôi vừa xấu hổ, vừa đưa tay đánh anh vì mình ăn nói không biết kềm chế.

Thời gian thấm thoát trôi, chúng tôi ngày càng thân thiết. Lên đại học, anh ra trường kỹ sư còn tôi về hành chánh. Mỗi đứa bận rộn lo tìm việc, đi làm, bớt có thời gian rảnh rỗi đi chơi với nhau, cũng không còn thì giờ làm chung những đề án như dưới trung học phổ thông nữa, nhưng anh vẫn thỉnh thoảng điện thoại hỏi thăm sức khỏe, cuộc sống tôi thế nào.

Mẹ chàng theo gia đình một người chị cả dọn qua Alberta ở, vì đứa con gái của người chị ấy đã lập gia đình ra riêng, nên hai chị em muốn sống cùng nhau để chăm sóc cho nhau vào những ngày cuối đời. Chàng kể cho tôi nghe với giọng buồn buồn vì sau này chàng phải rời Montreal về nơi ấy sống cho gần gia đình, nếu mẹ cần đến chàng.

Một hôm chàng đề nghị với tôi:

- Chúng mình sẽ cùng nhau tạo ra … một đứa con… tinh thần nhé, nó sẽ là cầu nối của chúng ta, nó sẽ làm mình bắt buộc phải liên lạc với nhau cho dù mình có ở đâu xa khuất, không gặp mặt nhau được, hay có bận bất kỳ việc gì, vì “đứa con” ấy mình phải liên lạc với nhau! Và nhờ nó mình sẽ hiểu được nhau nhiều hơn… Chuyện tương lai không biết chắc chắn được điều gì, nhưng nhờ đứa con tinh thần này sẽ kết nối chúng mình mãi mãi, em nghĩ sao?

Tôi thật cảm động với lời đề nghị chân tình của chàng, tôi mang niềm đam mê viết lách từ thời trung học, anh cũng thế, nhưng tôi biết anh muốn lập ra tờ báo vừa để đáp lại niềm đam mê của tôi, cũng vừa là cái cớ để anh và tôi giữ mãi liên lạc với nhau, cho cả hai cùng hiểu nhau nhiều hơn nữa.

Anh lập tức tiếp xúc mọi nơi để thành lập tờ báo, dưới tên Hương Nắng, rồi vội vàng mời thêm biên tập viên, thủ quỹ, xin quảng cáo… Chúng tôi mỗi người một tay để dàn dựng tờ báo, đưa ra chủ trương, đường lối và nhất là nghĩ cách làm sao cho tờ báo được có nhiều quảng cáo để có đủ tài chánh trang trải những chi phí như giấy, công in ấn, tem, phong bì để gởi đến cho các độc giả ở xa…

Mỗi thứ bẩy chủ nhật, thay vì đi dạo, chúng tôi cùng nhau đến những tiệm, chợ, văn phòng giới thiệu tờ báo để xin quảng cáo… Công việc tuy có hơi vất vả, nhưng rất vui.

Mùa Tết, khi hội chợ của cộng đồng người Việt tổ chức, mọi người dắt tay nhau đi vui hưởng xuân, thì chúng tôi khệ nệ vác mấy thùng báo vào bán, chàng đứng tại bàn bán báo xuân, còn tôi ôm một chồng báo trên tay đi giới thiệu báo cho mỗi người khách bước vào hội chợ. Mỗi tờ báo bán ra lời không được bao nhiêu nhưng làm cho rất nhiều người biết đến sự ra đời của “đứa con tinh thần” Hương Nắng. Nhiều độc giả email, điện thoại, hỏi thăm và cho lời khuyến khích ủng hộ tờ báo, làm chúng tôi thật hưng phấn, thầm hứa sẽ mãi làm cho tên tuổi của nó được sống thọ trên văn đàn nghệ thuật.

Từ những bước chập chững của những buổi đầu tiên, chúng tôi đã xây nên hình ảnh của nó trong lòng mỗi độc giả qua tháng năm dài, ai đã đọc qua đều yêu mến tờ báo và yêu cả ban biên tập, nên chúng tôi có một số lượng độc giả kha khá để làm Hương Nắng sống qua được mười bốn năm!

Khi “ đứa con” của chúng tôi đang khỏe mạnh, tung tăng chạy nhảy, thì dịch covid nổi lên gần cuối 2019, chúng tôi không thể gặp nhau để cùng làm báo, cũng như không thể đem báo đi bán ở những hội chợ hay sự kiện gì nữa. Tất cả bỗng nhiên thắng gấp lại, dừng ngay phút giây ấy!

Văn phòng nơi tôi làm việc vẫn cần sự có mặt của tôi, mỗi sáng tôi đến sở làm bằng metro và bus, chúng tôi mỗi người một gian, cách xa nhau mấy thước, chỉ gặp nhau khi cần thiêt, bắt buộc phải đeo mask, và giữ khoảng cách. Mỗi lần nghe nói có người vắng mặt là bọn chúng tôi nhìn nhau lo lắng vì covid là một dịch bệnh rất nguy hiểm, lây nhanh mà có tiêm chủng rồi cũng dễ bị mất mạng!

Một buổi sáng thức dậy, tôi cảm thấy cả thân người nặng nhọc đến không thể nào nhấc nổi cánh tay, tôi bắt đầu ho, đầu nặng và cảm thấy chóng mặt, không thể ngồi dậy được, tôi đành điện thoại vào sở xin nghỉ việc. Chả lẽ tôi đã bị nhuốm dịch Covid hay sao? … chả lẽ tôi sẽ bỏ mạng mà không cho ai hay biết hết hay sao? Tôi thực sự sợ hãi vô cùng, không biết phải làm sao đây? Có nên cho Tính hay gia đình biết không? hay … nên giấu tất cả mọi người? lỡ mọi người biết sẽ lo cho tôi, hay sẽ tránh xa tôi… Bao nhiêu ý nghĩ ngổn ngang, sợ hãi, tủi thân, khổ sở xoay quanh trong đầu tôi, rồi tất cả cũng tan biến vì quá mệt, tôi thiếp đi trong tuyệt vọng.

Cứ thế tiếp theo cả tuần, tôi trốn mình trong nhà, tắt hết cả điện thoại, một mình tự chữa, uống thuốc Tylenol gần hết một lọ vẫn không suy giảm, tôi ngủ trong sự mệt nhọc từ giờ này đến giờ khác, không đói, khát gì cả, nhưng vẫn cố gắng dậy uống nước chanh nóng và ăn chút cháo, rồi lết vào giường ngủ tiếp; ngày này đến ngày khác, cho đến gần mười ngày sau, hơi khá hơn một chút, tôi mới bất chợt nghe tiếng đập cửa bên ngoài.

Hé cánh cửa ra, ánh nắng chan hòa vào một khoảng tối của căn nhà, sức sống như bừng tỉnh, lúc ấy tôi mới thấy cuộc sống thật quý làm sao. Bóng dáng Tính hiện ra nơi ngạch cửa, tiếng nói chàng thảng thốt vang lên:

- Sao anh phone mãi mà em không cầm? text cho em cũng không được, email cũng không trả lời….

Thấy đầu tóc tôi rối bù và khuôn mặt nhợt nhạt, chàng tiến đến gần; tôi thụt lại phía sau, mệt nhọc đưa tay ra ngăn lại:

- Đừng! hãy đứng xa em ra!

- Tại sao? Em…

- Em đang bị bệnh … ho và mệt rất nhiều! em sợ… sợ bị dính covid…

Cặp mắt to tròn, miệng há hốc, Tính không tin vào tai mình, chàng đứng yên như trời trồng ngoài cửa:

- Thật không!? … anh chở em đi bác sĩ nhé!

- Không được! không được lại gần em, … lỡ anh lây bệnh thì sao? Phải cách xa em!

- Không được đâu, anh không thể bỏ em lại một mình! … em đã ốm đi lắm rồi! anh sẽ nấu cháo đến cho em!

- Em thực sự không muốn ăn, …em không đói chút nào, chỉ mệt thôi!

- Nhưng em phải ăn, nếu không sẽ không đủ sức chống lại con covid đâu!

- Em mệt rồi, anh hãy về đi!

Tôi đóng xập cửa lại, cũng vừa lúc lên cơn chóng mặt, tôi té xuống đất và nằm yên tại chỗ.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên giường, mùi cháo thịt băm với hành phi thơm phức, anh xuất hiện ngay trước cửa phòng tôi với chiếc mask trên mặt và cặp găng tay dài:

- Cháo đã chin rồi, anh đem vào cho em nhé! …hãy ráng ăn để có sức uống thuốc, nhịn hoài sẽ bị đau bao tử và mất sức nữa!

Chàng đem tô cháo vào tận giường và đút cho tôi từng muỗng cháo; vừa ăn, nước mắt tôi ràn rụa, tôi cảm động vì sự lo lắng của chàng và tình yêu giành cho tôi. Chàng không sợ bị tôi lây hay sao? Không sợ bị con covid nguy hiểm quật chết hay sao? Chàng là con một của gia đình nữa, có mệnh hệ nào làm sao tôi gánh nổi! Tôi xua tay:

- Em ăn no rồi, không ăn nữa đâu, cám ơn anh, anh hãy ngồi xa em ra, chứ không sẽ lây bệnh thì làm sao mai đi làm được!

- … Mà ai bảo em bị covid vậy? em có đi test chưa?

Tất cả triệu chứng của em là triệu chứng covid đó! Em bảo đảm mà, em đọc nhiều bài nói về bệnh này lắm! nên anh phải tránh ra, lau và rửa bát đũa của em cho cẩn thận, rồi để riêng ra dùm em nhe! … em bị đau khắp mình mẩy tứ chi cả hơn tuần nay rồi, lại ho nữa chứ, ăn gì cũng muốn ói… hôm nay thì bớt rồi nhờ uống cả lọ Tylenol đó… Cám ơn anh thật nhiều!

Chàng xoa đầu tôi, đôi mắt híp nhỏ lại như cười với tôi:

- Muốn cám ơn anh … phải khỏi bệnh mới được, em có làm sao thì …ai nuôi đứa con tinh thần của mình?

Tôi bật cười thành tiếng:

- Giờ này mà anh còn giỡn được nữa! … mệt quá, em nằm nghỉ đây!

- Ừm! em ngủ đi, có gì cứ gọi anh nhe!

- Anh… về đi, đừng để bị lây, nguy hiểm lắm!

Hôm sau chàng lại đập cửa nhà tôi:

- Anh … muốn đưa em đi test covid và vô… nhà thương luôn!

Tôi ngồi dậy, với lấy chiếc khăn che mũi và miệng, sợ làm lây bệnh cho chàng, chỉ còn hai con mắt mỏi mệt, đầu tóc rối bù nhìn Tính, lắc đầu từ chối:

- Không cần đâu, em biết em bị 100% rồi, có chết cũng chết ở nhà. Em vắn số, em chấp nhận, không muốn chết ở nhà thương đâu, họ sẽ không cho ai gặp em lần cuối cả! … không đâu, em không muốn vào đâu!

- Nhưng em ở nhà làm sao chữa được!.. để anh đưa em vào nhà thương!

Anh nhất định lôi kéo tôi ra ngoài xe, còn tôi thì cố gắng trì lại:

- Không! em không đi đâu mà! … em sắp khỏi rồi, em chỉ còn mệt chút thôi!

Mới vừa nói xong, tôi ôm ngực ho một tràng dài, chàng nhìn tôi với cặp mắt thương hại:

- Em nhất định phải vào nhà thương thôi!

Chàng kéo tôi ra khỏi nhà, tôi đưa tay ghì cái chân bàn van lơn:

- Đừng mà! Em sợ vào nhà thương lắm!... đừng để em nằm bên cạnh những người bệnh ho lao sắp chết! em thà chết ở nhà!.... Với lại anh hãy đứng xa em ra, không thì lây bệnh của em bây giờ!

- Không! anh thà chết cùng em ở đây, sẽ cùng lây bệnh với em, anh sẽ không bỏ đi nếu em không nghe lời anh vào nhà thương!

- Anh! Hãy nghe em… bỏ tay em ra, đứng xa ra mà!

Chờ lúc Tính sơ ý, tôi rút ngay tay về và đóng khóa cửa chặt lại, mặc cho chàng đứng bên ngoài la lối, van lơn đập cửa…

Biết là không thuyết phục được tôi, chàng thẫn thờ quay lưng đi và text cho tôi: “ em thật cứng đầu!... anh sẽ quay lại đây ngày mai và đem thuốc với đồ ăn cho em”

Tôi cảm động, nước mắt lại nhạt nhòa trên mặt. Tôi cầu nguyện cho chóng khỏi bệnh và tiếp tục xông hơi nước với tỏi và xả!

Sáng hôm sau, tôi thấy bóng anh trước cửa nhà, anh treo đồ ăn cho tôi rồi text:

- Đồ ăn treo ngoài cửa rồi, em lấy vào ăn đi nhé, ngoan nghe lời anh, anh sẽ dắt em đi test covid, chỉ test thôi rồi về, chứ không vào nhà thương đâu, anh hứa!

- Được rồi, em sẽ đi test với anh!

- Vậy chiều nay sau khi anh đi làm về nhé.

- Ok, cám ơn anh, mau đi làm đi kẻo trễ rồi.

Dáng xe Toyota khuất sau con đường vắng người; nhà nào cũng đóng kín cửa, sợ con covid bay lọt vào nhà hay sao! Tôi cố gắng ăn uống nhiều lần, mỗi lần một ít, xông hơi, uống thuốc Tylenol và tập thể dục mặc dù rất mệt. Những bắp thịt mỏi và đau y hệt những triệu chứng mà tôi đã đọc trên net về bệnh covid.

Tôi tưởng tượng đến cảnh mình chết ở nhà thương Montreal này rồi thì sao nhỉ? bố mẹ chị em không thể đến thăm tôi, xác sẽ được nhà quàn tự động đem thiêu, bỏ vào hũ và sẽ báo cho gia đình của tôi ở tận Toronto biết; mọi người sẽ ra sao khi tôi chết vì bệnh “vô duyên” này chứ?! Càng suy nghĩ tôi càng bực mình! Tôi không hề vào nhà thương, cũng chẳng tiếp xúc với người bệnh, tại sao tôi lại lây bệnh?? Lục lọi trong óc, mới nhớ tuần vừa qua tôi đi làm bằng xe bus, cách mấy hàng ghế ngồi, có một bà lớn tuổi ho, nhưng bà ta cũng đeo mask! Chả lẽ hạt nước bắn xuyên qua cái mask và bay vòng vèo qua mấy hàng ghế hay sao? Thật tôi không hiểu nổi! chắc chỉ tại xui trong người yếu nên bị lây bệnh! Tôi thầm gọi bố mẹ bằng những lời nuối tiếc cuối cùng của đời người, những dòng nước mắt chảy dài bất lực, tôi chưa trả được hiếu cho người, định Giáng Sinh hay Tết sẽ về thăm bố mẹ như mọi năm, thế mà …

Tôi muốn ngồi dậy đi lấy nước, nhấc mãi cả người nặng như đeo đá, lết được một quãng, mệt lả tôi thiếp đi trên sàn nhà lúc nào không hay. Trong cơn mơ tôi thấy bố mẹ, anh chị em, mọi người cười nói, quay lưng lại phía tôi; miệng tôi mấp máy gọi mọi người nhưng chẳng ai nghe cả, tôi cố gọi, cố hét thật to, nhưng tiếng tôi không vang ra khỏi cổ!

Bừng tỉnh dậy, mồ hôi ra đẫm ướt cả lưng áo và tóc, tôi cố gắng ngồi dậy, tựa người vào bờ tường, chả lẽ tôi thua con vi khuẩn bé tí này sao chứ? Tôi nhất định phải thắng nó! nhất định phải khỏe lại để về thăm gia đình như đã hứa, tôi không muốn vì tôi mà mọi người phải đau buồn đâu! Tôi thầm nghĩ “ có thực sự mình bị covid không? hay là bệnh gì khác mà tôi hoang tưởng? nếu thật sự là covid thì tại sao Tính không bị lây tôi?... mà hình như tôi không đau ngực, cũng không khó thở và cũng không bị mất khứu giác!”

Nghĩ đến Tính, tôi lo lắng, hôm nọ hai đứa lôi kéo giằng co nhau, chàng đã chạm vào người tôi, không biết có bị lây bệnh không, chàng mà bị sao chắc tôi sẽ hối hận, đau khổ lắm! Làm sao đây!

Tuy bị bệnh, nhưng tôi vẫn lắng nghe tin tức, mỗi mười lăm phút  họ cho biết số cas bệnh tăng lên bao nhiêu và bao nhiêu người phải vào nhà thương chữa trị vì thở không được, họ cần bình oxy, rồi số cas tử vong tăng lên thật chóng mặt! tôi run sợ không biết bao giờ mới tới lượt mình phải gọi xe cứu thương đây!

Số phone của những người thân đã được tôi soạn ra đầy đủ, lỡ có chuyện gì, tôi sẽ đưa list này cho Tính, chàng sẽ báo tin … dùm tôi! Cuộc đời thật vô thường làm sao!!

Tựa người vào tường, sau chiếc màn mỏng, nhìn sang nhà hàng xóm xung quanh, chả có một bóng nào bên ngoài cả, xe cộ cũng không, tất cả thật im ắng, nhưng đặc biệt tiếng chim ríu rít gọi đàn, chúng nói chuyện với nhau nhiều hơn mọi ngày; những chú sóc xuất hiện và dạn dĩ đi tìm đồ ăn, chúng nhảy lên lan can nhà tôi để tìm miếng ăn mà không sợ sệt… Trong trạng thái mệt lả, tôi muốn mở cửa sau nhà để ném cho chúng vài mẩu bánh mì, cũng không đủ sức.

Buổi chiều khi chàng đi làm về, chàng đã chở tôi vào nơi test covid gần nhà, trên đường về chàng nắm lấy bàn tay tôi như truyền thêm sức lực:

- Em đừng lo, con covid sợ anh ghê lắm, nó không dám nhảy sang người anh đâu! Nhưng nếu có gánh dùm em cơn bệnh này, anh cũng gánh!

- Anh đừng có nói giỡn nhe, rất nguy hiểm đó! Anh không thấy bao nhiêu người chết đầy trong nhà thương đó sao! … Bây giờ chở em đi cùng xe như thế này, lỡ có bệnh thì… em mang trọng tội với gia đình anh; biết lấy đâu cậu con trai có tình này mà đền chứ!

- … đưa em đi có chút thôi mà được khen quá chừng, nhờ có cái mask này che mũi rồi đó, chứ mở ra em sẽ thấy nó to lắm luôn!

Mặc dù còn rất yếu và mệt, tôi đã phì cười vì lời nói dí dỏm của chàng. Tính tiếp:

- Sống chết có số, có tránh cách mấy cũng chết mà, không chết trước cũng chết sau, anh phải có nguồn năng lựợng mới sống lâu được…

- Năng lượng từ đâu đây?

Chàng quay đầu lại, nhìn sâu vào đôi mắt tôi:

- Năng lượng … có từ nụ cười, từ ánh mắt, từ lời nói…

Tôi hiểu lời chàng nói, thật cảm kích tấm lòng yêu thương tình nghĩa ấy!

Đưa tôi về tận nhà, chàng gói ghém thêm thuốc men, đồ xông hơi, đồ ăn cho tôi… Tôi hứa với lòng mình, sẽ tận tụy vì chàng sau này!

Hôm sau, tôi nhận được kết quả test covid: tôi âm tính với covid!

Vô cùng mừng rỡ lẫn ngạc nhiên, tôi báo tin cho Tính, chàng còn giỡn:

- Thấy chưa, anh đã nói mà! con covid sợ anh lắm, thấy anh là nó phải rời em ngay thôi!

- Sao kỳ vậy anh há? Hay là họ nhầm lẫn chăng? em bị nhức đầu, nhức khắp châu thân, ho nữa… sao lại âm tính chứ?

- Để anh sẽ phone hỏi giới chuyên khoa lo về sức khỏe ở nhà thương xem sao, sẽ cho em biết tin sau…. Bộ em không vui khi thấy mình được âm tính sao?...

- Dĩ nhiên rất vui mừng… hơn cả được trúng số!... nhưng thấy lạ tại sao em bị nặng như thế…có bao giờ họ lộn kết quả của người này với người kia không?

Theo nhà nghiên cứu vi trùng học, những triệu chứng chóng mặt, đau nhức, ho, sốt… cũng có thể là bệnh cúm mỗi năm, nhưng năm nay nặng hơn vì có virus Corona, và những triệu chứng của bệnh cúm thông thường với bệnh covid khá giống nhau, nhưng covid nguy hiểm hơn, nó gây nên chứng tức ngực, mất vị-khứu giác và rất khó thở dẫn đến cái chết!

Tôi vui mừng, hy vọng vươn lên trong tim, thấy mình thoát được một gánh nặng vì cứ tưởng đã bị nhiễm bệnh của thế kỷ và chờ chết thôi! Âu cũng nhờ Tính đã làm “minh bạch” vụ này. Từ nay tôi và chàng có thể gặp nhau mà không phải lo lắng làm lây bệnh cho chàng rồi!

Những biến thể đa dạng của Covid mỗi lúc càng sinh sôi nẩy nở, cho dù có thuốc chích nhưng vẫn lây lan và vẫn có người chết; trên thế giới tổng cộng đã gần hai triệu rưởi người chết, nhiều nhất là người lớn tuổi, có bệnh nền; chính phủ mỗi nước kêu gọi dân chúng không nên đi xa khi không cần thiết, ở yên một chỗ…

Hôm nay chàng hẹn tôi ra ngoài đi dạo vì trời nắng đẹp, rất ấm, đã lâu tôi chưa ra ngoài và cũng để giết hết những con vi trùng trong tôi. (theo lời Tính nói)

Đi bộ được một quãng, chàng bỗng nghiêm trang nói với tôi:,

- “đứa con” của mình sẽ phải ngưng ở đây!

- ….??

- Anh… sẽ đi xa vì chuyển theo sở đổi đi tỉnh khác… ở Montreal họ sẽ đóng cửa vì chi phí cao quá, họ đã ráng gồng từ hai năm covid rồi… Mình có thể làm báo được từ xa bằng email, nhưng ai sẽ đem báo đi in, khiêng về, gởi báo, xin quảng cáo… nhiều thứ lặt vặt lắm, … em thử nghĩ xem…

- Nhưng mà…

- Anh cũng sẽ phải lo chuyện gia đình ở nơi ấy nữa, cũng may là công sở anh dời về Alberta, nơi gia đình anh ở đó, mẹ anh đã lớn tuổi, bà cần anh chăm sóc,…chị bà lại vừa mất cũng vì covid!

- ….!!

Tôi ngồi thừ người suy nghĩ, không biết nói gì hơn! Tất cả đến với tôi thật bất ngờ như ngày đầu tiên quen chàng, tình cảm của chúng tôi thật nhanh chóng…và bây giờ chàng rời xa tôi! Thật như một giấc mơ!

Tôi không tin vào đôi tai mình, cũng như đôi mắt đang nhìn chàng đứng trước mặt, tưởng tượng rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại con người thân thương ấy nữa! Chàng đối với tôi thật sốt sắng, đầy tình người, ngỡ rằng tờ báo Hương Nắng sẽ mãi mãi trường tồn như tình bạn thân yêu của chúng tôi, để kết quả sẽ là những trái chin ngọt ngào hương thơm. Nhưng không ngờ, con covid đã không những chia cách tình gia đình, con cái, anh chị em… người dương thế, kẻ nơi miền cực lạc, giờ đây nó còn tạo ra hoàn cảnh khó khăn về kinh tế, bắt buộc con người ta phải ly tán, chia cách về không gian.

Tôi có khóc than oán trách thì có đòi được niềm ấp ủ yêu thương kia quay về lại không?

Gia đình chàng chỉ có mỗi một người con trai ấy, chàng phải theo công sở và nghe lời gia đình tạo sự nghiệp, lập gia đình nơi xa xôi ấy! Tôi thật bàng hoàng khi hay tin này, cũng thật nhói lòng như nghe tin một người thân vừa nằm xuống vì con covid!!

Tôi chỉ biết nhìn chàng với cặp mắt đỏ hoe và … chấp nhận!

Tôi chấp nhận mỗi người có số! có duyên! Gặp gỡ và chia ly!

Có phải chàng chỉ là một gã hành khách đi cùng tôi trong một chuyến xe và bây giờ đã đến trạm? Người hành khách này đã để lại trong tôi bao kỷ niệm yêu thương và khó quên, chàng đã dậy tôi biết trân quý một người bạn bằng cả trái tim, đối xử với bạn bằng sự trọn vẹn nhất để rồi khi xa nhau cũng không muốn làm bạn mình bị tổn thương!

Chàng không muốn hứa hẹn, không muốn tôi hy vọng chờ đợi để lỡ kết quả không như mong đợi thì làm phí tuổi xuân của tôi, chi bằng… cứ tuân theo tự nhiên.

Chàng vẫn cái tính hài hước, nói cho tôi đừng chảy nước mắt:

- … Đã không như là mơ, nếu tình cờ gặp… xin cứ làm ngơ… (Gặp nhau làm ngơ- Trần Thiện Thanh). Anh xin để lại cho em trái tim của anh và “con” của chúng ta.

Chàng đặt vào trong lòng bàn tay tôi một usb, trong ấy những quyển báo từ số đầu tiên đến số cuối cùng, Hương Nắng thân yêu đã từng chia bùi sẻ ngọt với chúng tôi qua một chặng đường đầy kỷ niệm đẹp của mười bốn năm, cũng như tình bạn, tình thân mà chúng tôi tưởng rằng sẽ không bao giờ ngăn cách!

 

Montreal, Dec’21

Sỏi Ngọc.


Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved