Khi em cất tiếng hát lên
Có tiếng thì thầm rơi xuống dòng sông
Dòng sông đã không còn trong xanh dịu dàng,
Nước không còn ngon lành nuôi ngàn sinh linh nhỏ bé.
Khi em cất tiếng hát lên
Những giọt nước mắt rơi
Rơi xuống cánh đồng khô nứt nẻ
Đất không còn nuôi sống lúa thơm
Đất không còn nuôi nấng con người, cỏ cây...
Đất mọc nhà cao,
Đẻ tiền vào những cái mồm to ngồm ngoàm phàm nhai mọi thứ.
Đôi khi đất nuốt chửng cả người, cỏ cây muôn thú
Đất đã bốc mùi tanh tao, hiện hình quỷ dữ.
Khi em cất tiếng hát lên
Người vợ nấc nghẹn nhìn chồng ra đi vì căn bệnh lạ.
Cha già nhìn con lịm chết ở tuổi ấu thơ,
Căn bệnh mệnh danh là nan y không từ, không tránh bất kỳ ai...
Căn bệnh chẳng do trời sinh, là người tiêu diệt con người.
Khi em cất tiếng hát lên
Có những người chiến sỹ đang cầm chắc tay súng bảo vệ biên cương,
Người lính bắn vào khoảng không để trút căm hờn,
Vì đâu nhìn thấy giặc.
Cái chết đến tự bên trong,
Biên ải mất, biển trời mất,
Không phải do người lính thiếu nhiệt huyết
Không phải người lính không dám xông lên giết giặc.
Người lính chỉ biết bắn vào khoảng không,
Rồi hy sinh, nhắm mắt .
Khi em cất tiếng hát lên,
Tôi đã không còn hơi thở cho cái mím môi tiễn biệt.
Vì đâu còn điểm tựa cho lần sau cuối.
Có nhiều linh hồn chơi vơi,
Vì sẽ không còn mặt trời để bốc khô mùi xác thối.
Tử sinh không còn là lẽ càn khôn
Quyền năng bây giờ của loài quỷ dữ.
Dù sao
Em cũng cứ cất tiếng hát lên
Cho một lần sau cuối.
Lời của rong rêu.
TRẦN ĐỨC LẬP