Lời hoa Diên-Vĩ
tâm sự với Người
Cuối con đường đau khổ
cánh cửa nào đón tôi,
cánh cửa nào đưa Bạn,
thoát vòng xoay luân hồi?
Với Bạn, cửa tử biệt
khép lại một kiếp người;
Với tôi, cửa ký ức,
chan chứa nỗi đầy vơi :
Trên cao, thông lay động...
Vạn vật rộn ràng vui...
Thoắt... Hư vô! Lặng ngắt!
Nền khô, nắng nhạt rơi...
Kinh khủng khi ý thức
bị đất đen lấp vùi!
Khác chi kẻ sống sót
trong huyệt lạnh tối thui!
Sự cáo chung ập đến!
Ôi, thảng thốt rụng rời!
Người ngậm hồn câm nín!
Chim mỏi cánh mòn hơi!
-*-
Nẻo về từ cõi khác
Bạn không nhớ, nhưng tôi
ngược xuôi miền ký ức
tìm ra tiếng nói rồi!
Đó là, dòng nhựa sống
tuôn từ trái tim tôi
truyền lưu nguồn hy vọng
màu đại dương thắm ngời.
AiCơ HoàngThịnh
phỏng dịch từ nguyên tác:
The Wild Iris
At the end of my suffering
there was a door.
Hear me out: that which you call death
I remember.
Overhead, noises, branches of the pine shifting.
Then nothing. The weak sun
flickered over the dry surface.
It is terrible to survive
as consciousness
buried in the dark earth.
Then it was over: that which you fear, being
a soul and unable
to speak, ending abruptly, the stiff earth
bending a little. And what I took to be
birds darting in low shrubs.
You who do not remember
passage from the other world
I tell you I could speak again: whatever
returns from oblivion returns
to find a voice:
from the center of my life came
a great fountain, deep blue
shadows on azure seawater.
(Nobelist_Literature)
Nhà thơ Ai Cơ tên thật Hoàng thị Thịnh, là giáo viên tiểu học hồi hưu tại Melbourne, Úc.