Khi nàng tiên mùa đông
Quàng chiếc khăn mầu tuyết
Giữa khoảng không biền biệt
Lách tách rơi kim cương
Đường phố ngủ trong sương
Giọng của nàng mềm mại
Thủ thỉ suốt đêm dài
Bên cửa ngoài không dứt
Gió bập bùng cố bứt
Những chiếc lá cuối cùng
Cây thông già lạnh lùng
Trụ hiên ngang vững chắc…
Đã lâu rồi lại nhắc
Hai tiếng ấy “Mùa đông”,
Ôi hai tiếng mùa đông
Nhưng lòng không lạnh nữa
Tâm hồn như có lửa
Ấm áp sưởi tình yêu
Chẳng còn những buổi chiều
Lòng chìm trong băng giá
Nếu có được hoa lá
Hơi ấm của lòng tôi
Hẳn nẩy lộc đâm chồi
Kết hoa trên tuyết trắng.
Đỗ Ngọc Việt Dũng (Do.Honza)