Magali

                                                                                                                        

Vừa viết xong hồ sơ người bệnh mới khám thì cô thư ký gọi máy vào:

-Có một người đàn ông gọi điện thoại nói gì tôi không hiểu. Nghe giọng nói tôi nghĩ ông ta là người Á đông.Vậy tôi có thể chuyển điện thoại để ông trực tiếp nói chuyện với ông ta được không ?

-Được, cô chuyễn cho tôi.

 

Nghe chuông reo tôi nhấc ống nghe lên:

-A-lô.

 

Một giọng đàn ông trả lời bằng tiếng Việt:

-Dạ xin chào bác sĩ. Xin hỏi bác sĩ có khám thai không?

-Tôi khám nhưng không theo dõi.Tôi có thể giới thiệu vợ anh đi bác sĩ sản khoa nếu có thai.

 

Giọng người đàn ông ngập ngừng:

-Dạ không phải vợ em mà là..bạn gái em.Cho em lấy hẹn được không ?

-Phòng mạch tôi không lấy hẹn, ai đến trước được khám trước. Ngoại trừ trường hợp khẩn cấp.

-Hiện có đông bệnh nhân không bác sĩ?

-Tôi không rõ nữa. Anh cứ đưa bạn gái anh đến phòng mạch cho thư ký mở hồ sơ. Nếu thấy ít bệnh nhân thì ngồi chờ,còn thấy đông thì ra ngoài đi lòng vòng đâu đó và canh giờ để trở về cho kịp phiên mình.

 

Tôi tiếp tục khám bệnh mà không để ý trong số bệnh nhân ngồi kín phòng đợi ai là người đàn ông vừa rồi nói chuyện điện thoại với tôi về cô bạn gái của anh. Cho đến khi tôi cầm một hồ sơ mới gọi:

-Cô Magali.

 

Một cô gái rất trẻ, có nước da nâu nâu của người Nam Mỹ, đứng lên và một thanh niên Á đông cũng đứng lên đi theo. Vừa ngồi xuống ghế, người thanh niên Á đông nói ngay bằng tiếng Việt:

-Dạ, hồi nãy em có nói chuyện điện thoại với bác sĩ. Cô bạn gái của em đây.

 

Tôi không dấu nổi vẻ ngạc nhiên khi nhìn rồi so sánh cô gái với người thanh niên.Liếc đọc hồ sơ tôi biết cô gái vừa 18 tuổi.Vóc dáng cô mảnh mai, nét mặt thanh tú.Cô ngồi cúi gầm mặt xuống, đôi mắt ươn ướt như khóc.Người thanh niên Việt, thân hình gầy gò, má hóp, tóc lởm chởm.Cô gái mặc chiếc áo đầm ngắn tay màu xanh đậm trông tươm tất trong khi người thanh niên Việt quần áo xốc xếch, có chỗ cáu bẩn.

Trở về nhiệm vụ của mình tôi hỏi người thanh niên:

-Cô bạn gái của anh có bị nôn mửa gì không ?

 

Người thanh niên quay qua cô gái, bàn tay phải của anh đánh vòng vòng từ cổ lên cằm cô gái miệng lập đi lập lại:

-You.. ọc ọc.. ọc ọc ?

 

Tôi quay mặt nhìn nơi khác, mím môi để khỏi phì cười. Sau đó tôi làm vẻ thản nhiên hỏi thẳng cô gái bằng tiếng Anh:

-Cô nói tiếng Anh hay tiếng Pháp ?

-Tiếng Pháp.

-Cô có đi thử nước tiểu để biết chắc là có thai chưa?

-Dạ có, hai lần, ở tiệm thuốc Tây. Cả hai lần kết quả đều dương.

-Cô có nhớ ngày kinh chót của cô là ngày nào không ?

 

Cô gái cho biết ngày kinh cuối và tôi tính ra cô có thai khoảng 6 tuần.

-Cô có bị nôn mửa nhiều không ?

-Nhiều lắm. Vì vậy hôm nay mới đi khám bệnh xin thuốc chống nôn mửa.

 

Tôi khám tổng quát cho cô gái, không thấy gì khác ngoài vẻ mệt mỏi do nôn mửa vì thai hành. Nhìn nét mặt lo âu của cô, tôi nói:

-Tôi sẽ biên toa cho cô mua thuốc uống chống nôn mửa. Ngoài ra cô muốn giữ cái thai tôi sẽ gởi cô đi bác sĩ sản khoa; cô sẽ được theo dõi cho đến ngày sanh. Nếu cô không muốn giữ thì tôi sẽ gởi cô đi nơi khác.

 

Cô gái không trả lời tôi mà khẽ đưa mắt nhìn người thanh niên Việt. Tôi chợt nhận ra nãy giờ chắc anh không hiểu gì mấy trao đổi giữa tôi và cô bạn của anh. Tôi bèn lập lại với anh những gì tôi vừa nói với cô gái. Người thanh niên trả lời tôi, giọng dứt khoát:

-Em muốn giữ đứa bé. Em sẽ lấy Magali làm vợ.

 

Quay qua cô gái, người thanh niên Việt, một tay đặt lên vai cô, tay kia lặp đi lặp lại động tác hất từ bụng dưới lên bụng trên của nàng:

-Baby..OK ? Baby..OK ?

 

Tôi đoán anh muốn nói với cô gái để cho cái thai lớn lên.Giọng anh nửa như vỗ về, nửa như áp lực. Cô gái nở một nụ cười hiền và gật đầu.

Tôi viết giấy giới thiệu Magali đến một nữ đồng nghiệp chuyên về sản khoa người Việt với chủ ý để người thanh niên Việt có thể nói chuyện với bà.Trước khi hai người rời văn phòng, tôi cố dặn hờ:

-Nếu hai người thay đổi ý định thì sớm trở lại gặp tôi.

 

Tôi ngồi ôm đầu suy nghĩ một lúc về cô gái trẻ mang thai. Tôi thắc mắc về mối tình của nàng với anh chàng thanh niên Việt, anh chàng tôi không hỏi tên, không biết làm nghề gì, tuổi tôi đoán chừng trên dưới 25. Một anh chàng trông bụi đời làm sao lại cặp được một cô gái có vẻ con nhà lành? Họ gặp nhau trong trường hợp nào? Hay cô ta bị rơi vào một băng đảng? Tôi mong cô ta trở lại khám một lần thứ hai và đi một mình để tôi có dịp tìm hiểu thêm.Thật tình, trong thâm tâm tôi, tôi mong họ đồng ý phá thai hơn dưỡng thai.Tôi thấy trước nhiều trắc trở trong mối tình của họ và đứa bé trong tương lai sẽ gặp nhiều bất hạnh hơn là may mắn. Ở tỉnh bang này chưa có luật cho phép tự do phá thai nhưng y sĩ đoàn khuyến cáo các bác sĩ hành nghề phải tôn trọng quyết định của người trong cuộc.Nếu người trong cuộc chọn phá thai, bác sĩ gia đình có bổn phận hướng dẫn họ đến một nơi công hay tư hội đủ điều kiện an toàn nhất để thực hiện ý muốn của họ.

*****

Magali và người thanh niên Việt không trở lại phòng mạch. Và dần dần tôi quên mất họ theo thời gian. Nhưng khoảng bốn năm sau, trong một buổi khám bệnh, tôi khám lần đầu một đứa bé trai 3 tuổi tên Enrico, bị sốt và đau cổ họng. Đi cùng Enrico là một bà mẹ trẻ tôi thấy mặt quen quen. Nhưng tôi chỉ khám đứa bé mà không hỏi riêng gì người mẹ. Thằng bé mặt mày khôi ngô và ngoan; nó ngồi yên cho tôi khám. Enrico bị viêm hầu hạch. Tôi nói bệnh của Enrico cho người mẹ biết rồi biên toa thuốc giảm nhiệt, thuốc kháng sinh cho thằng bé. Đang hí hoáy viết tôi bỗng nghe người mẹ cất tiếng:

- Bác sĩ còn nhớ tôi không?

 

Tôi ngừng viết, ngẩng nhìn người đàn bà, cố ráng nhớ:

-Tôi thấy bà quen quen, hình như bà có đến khám bệnh ở đây rồi.

-Vâng, cách đây bốn năm, khi tôi vừa mang thai Enrico, hôm đó tôi đi với một người đàn ông Việt Nam.

- Tôi nhớ ra rồi. Cô...bà là Ma..Maga...

-Magali.

-Đúng rồi, Magali! Người đàn ông đi với bà hôm đó là.. bố của Enrico ?

-Vâng.

 

Magali mà tôi gặp lại là một thiếu phụ trẻ đẹp, tươi cười và dạn dĩ. Tôi nhìn kỹ Enrico, nó đậm nét tây phương hơn á đông. Thấy tôi nhìn nó đăm đăm, thằng bé  bẽn lẽn nép vào váy mẹ. Tôi cười hỏi:

-Cháu nói tiếng Việt được không ?

 

Magali lắc đầu.Tôi tò mò hỏi thêm:

-Sao Enrico không mang họ bố?

 

Magali trả lời, rất tự nhiên:

-Khi sinh nó anh ấy không có mặt nên lấy họ mẹ.

-Thế bây giờ anh ấy có mặt ở đây không?

-Cũng không. Anh ấy hiện đang ở Việt Nam.

-Về làm ăn hay thăm gia đình?

-Không, anh ấy bị gởi trả về Việt Nam, sau khi bị bắt vì tội ăn cắp!

 

Tôi im lặng. Magali cũng im lặng.Trừ phi là cư trú bất hợp pháp, chứ tôi không nghĩ, nếu đã là công dân xứ này, chỉ vì tội ăn cắp mà bị gởi trả về Việt Nam. Chắc hẳn tội trạng phải trầm trọng hơn. Tôi kiếm lời an ủi Magali:

-Tôi thấy bà còn trẻ đẹp, bà sẽ dễ dàng làm lại cuộc đời. Tôi tin bà sẽ gặp một người đàn ông xứng đáng khác để lo cho bà và Enrico.

 

Magali trả lời tôi, vẫn bằng một giọng rất tự nhiên:

-Không sao đâu bác sĩ. Anh ấy vẫn liên lạc với tôi bằng điện thoại. Anh mong Tết sắp tới tôi mang con về Việt Nam cho anh thăm.Tôi nghe nói bên đó đời sống khó khăn, anh ấy kiếm đâu ra đủ tiền để mua vé máy bay cho mẹ con tôi. Cho nên từ đầu năm nay, tôi gởi Enrico cho mẹ tôi lo, tôi một mình làm một ngày hai việc. Tôi sẽ kiếm đủ tiền mua vé máy bay đem con về thăm anh. Anh ấy xấu dưới mắt ai khác, nhưng với tôi, anh ấy là một người rất tốt.Tôi cũng phải đối xử lại sao cho có tình.

 

 TRANG CHÂU 


Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved