Ngày trống rỗng
Ừ thì ...
Bản giao hưởng rung lên
Trái tim nằm vật vờ
Từng năm tháng trôi đi
Những giọt ân tình em
Những giọt trống rỗng tôi
Rồi cũng phôi pha ...
...
Đêm vỡ vụn từng mảng chân kinh
Khúc " Requiem " thốt lời trăn trối
Đêm ngập ngụa tiếng kinh cầu hồn
Lọ "Cortonyl" lăn lóc ở một góc phòng
Những viên thuốc hình con nhộng
Đôi khi ta quên uống dăm ba bận
Cũng chẳng làm sao
Cuộc đời này ...
Có khi chỉ là ảo mộng
Con nước thủy triều vẫn cứ hoài lên xuống
Tình tôi và em lúc hợp lúc tan
Đôi lúc như là váng bọt
Lúc trầm khi bổng lúc điêu linh
Trời đất lặng câm cũng thốt lên lời bỉ võ
đêm đơn điệu gối chăn em màu hồng thủy
Ngày thiếu phụ em mãi một mình
Con trăng mười sáu rơi tòm xuống đáy huyệt
Vươn đôi tay phủ kín những vòm cây
Thành phố im vắng mùa giá buốt
Từng đụn tuyết lạo xạo dưới chân
Như cứa sâu vào lòng quá khứ
Dòng nhật ký mãi sao còn lơ lửng
Một dấu chấm than mãi vẫn chưa trở về
Khúc tình ca vang lên lời lạc điệu
Trời đất thênh thang ai người tri kỷ
mùa thu sao lặng lẽ ở phương nào
Tiếng dương cầm rơi từng âm rời rạc
Ngôi giáo đường ngày chủ nhật
Buồn bả tiếng kinh nguyện hồn ai
Tuôn ra những lời phủ dụ nhân gian
Cuộc đời mãi là những cuộc rong chơi
Thơ thẩn cứ viết hoài viết hủy
Mà vẫn không ra hồn ra dáng
Tình yêu giống như loài nhuyễn thể
Lăn trườn và không điểm đến
...
Ừ thì ...
Em cứ mãi bòn rút tình tôi
tình em như phủ đầy ơn mưa móc
Nắng mưa vẫn giao thoa đủ bốn mùa
Sao không đong đủ một niềm vui
Hãy cứ xem như là điều nghịch lý
Cuộc đời rồi trôi đi lúc nào không biết
...
Ừ nhỉ !
Thì tình em luôn phủ đầy ơn mưa móc
Nắng mưa lui tới đủ bốn mùa
vẫn không đong đủ một ngày vui
Cố sống cho xong một đời thô lậu
Từng vết ngoằn ngoèo nguệch ngoạc tôi
Tự nhủ mình như là không hiện hữu
Bóng chiều xa tít tắp đầu
Người thiếu phụ đứng lặng thinh
Dỏi mắt nhìn chuyến tàu chiều
Lý Quang Hoàn