NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA -21
Gạo ngon đem xuất khẩu
Một cân bảy nghìn đồng
Gạo thường bán trong nước
Trên mười ba nghìn đồng
Một con gà bé tí
Trước khi lên bàn ăn
Chịu hai mươi loại phí
Khốn khổ người nông dân
Dân ta chín mươi triệu
Mà mười hai triệu người
Ăn lương từ ngân sách
Đúng là ta chịu chơi
Việt Nam bỏ quốc tịch
Cao gấp hàng trăm lần
Số người xin nhập tịch
Quan sắp đông bằng dân
Giáo viên nữ trẻ đẹp
Bắt đi hầu quan trên
Một "nhiệm vụ chính trị"
"Vinh dự" và "tự nhiên"
Ngộ nhỡ quan nổi hứng
Mà làm cho có bầu
Thì đó là "chính trị"
Không trách quan được đâu
Một người làm quan lớn
Cả họ sẽ được nhờ
Cả họ làm quan lớn
Thì cả nước mất nhờ
Có lẽ cả thế giới
Không đâu như nước mình
Tiền giúp người lũ lụt
Là món quà ân tình
Thế mà quan Hà Tĩnh
Lại đòi chia của dân
Tức là lúc nguy khốn
Còn cướp cả miếng ăn
Hơn thế, khi phân phát
Dân nghèo chẳng xuất nào
Mà nhà quan bốn xuất
Đố ai hiểu vì sao
Ở nước bọn dẫy chết
Dân chúng sống bình thường
Không thi đua, hội họp
Không sinh hoạt xã phường
Và thành phố của chúng
Không văn hiến, anh hùng
Làng xã cũng không có
Biển Văn Hóa to đùng
Thế mà chúng, cuộc sống
Nói chung là hiền hòa
Không có nhiều chuyện khủng
Chí ít không như ta
Ta mỗi năm, thật sợ
Một nghìn vụ giết người,
Trong đó có nhiều vụ
Ngớ ngẩn và rợn người.
Lần nữa, lại muốn hỏi
Ta, cái gì cũng hay
Mà làm sao nên nỗi,
Lắm chuyện buồn thế này?
Thái Bá Tân