Thơ Phong Nguyễn

 

 

Chẳng hiểu tự bao giờ...
Mà tôi yêu biển nhiều đến thế !
Yêu màu xanh và yêu những cánh buồm 
Yêu bờ cát trắng rì rào con sóng vỗ 
Yêu cánh én tung trời, lượn vẽ một mùa xuân.

Tự khi nào mà tôi yêu biển nhiều hơn...
Hay do đôi mắt em xanh như màu con nước biển 
Ngày tôi về lại quê hương, sao hoàng hôn cứ bầy nhầy chợt tím ?
Để con phố bơ vơ trầm mặc niệm...khóc thay người...

Tự khi nào tôi nhớ biển nhiều đến thế em ơi ?
Chiều Ghềnh Ráng nghe nao nao đến lạ 
Ai ! Ai...hát khúc : " Đường lên dốc đá..."
Nghe như trăng gầy, một thủa nào xa...?

Chiều nay Nhơn Lý anh qua...
Dòng người tấp nập đổ xô đi lễ hội vía Bà, kẻ qua người lại 
Tôi tìm em nhưng nào đâu có thấy ?
Phía bên đây cầu, Thị Nại...một mình anh .

Tôi lang thang trên cầu Nhơn Hội ngắm nhìn mặt biển trong xanh 
Tìm lại chút ngày thu trong mắt em ngọt lành sót lại 
Nơi thánh lễ giáo đường ngày ấy...
Tiếng chuông chiều...vọng lại
Con gió biển vô tình chợt nhớ...ôm tôi .

Quy Nhơn ơi...
Chiều nay sao se sắt mây trời ?
Eo Gió hôm nay cũng bồi hồi chợt tím 
Tôi nghe trong âm ba sóng vỗ về đầy kỷ niệm

Có một bài thơ tình...nhớ biển và em !!!

 

Phong Nguyễn


Joomla Hosting and Maintenance by Cybersalt

Copyright © 2014-2024. VietVancouver, All rights reserved