NHỚ THUỞ TÓC MAI EM ƯỚT
Có giọt mồ hôi nào bệt ướt tóc mai
Để đôi môi người xưa hé mở không lên tiếng
Em giấu đôi mắt sâu như đáy giếng
Cánh mũi phập phồng lở dở hơi yêu
Để về gặp em thăm vào buổi chiều
Anh chợt hiểu không do mồi hôi mà vì mưa ướt
Tóc em sợi cong quấn vào sợi rối
Để đêm về anh chong đèn viết tình thơ
Cũng qua rồi em nhỉ đâu phí giấc mơ
Vì mơ với anh về em chưa bao giờ trở thành hiện thực
Người lính năm xưa bệ cửa chờ chực
Tóc em không ngay không khô vì sao
Đã một thời thêm lắm thủa lao đao
Lần bước mơ xưa nhớ về em leo triền ngược ngạo
Có lẽ anh là con chiên lạc đạo
Nên Chúa phạt hoài trèo mãi vì sao?
Thang Fam
Nha Trang, 17.9.2022