NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ MỘT MÌNH
Buổi sáng trôi qua chầm chậm như từng giọt, từng giọt cà phê trộn lẫn với một chút âm nhạc dịu dàng và lãng mạn của Ernesto Cortazar trong "Days of innocent." Lãng như đang ngóng trông một điều gì đó, nhẹ nhàng, trong suốt và tinh khiết như pha lê. Anh rít từng hơi thuốc như rất bồn chồn lo lắng mà cố làm ra vẻ thư thái, không lo lắng gì với cái dáng nửa nằm nửa ngồi mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, anh chợt nhìn thấy hai con thằn lằn đang yêu nhau. Anh cố tình làm như không thấy, đứng lên ra vườn định tìm một nhánh cây để xua chúng đi. Nhưng khi bước vào nhà, ngước mặt lên mọi chuyện hình như đã xong xuôi. Anh khẽ thở dài và tặc lưỡi giống như hối tiếc một điều gì đó. Loay hoay với tách cà phê dang dở, anh có một tin nhắn của Thắm : "Em vừa về. Mệt quá. Anh ăn sáng gì chưa ? Hôm nay anh đọc những gì trong blog em? "
Lãng trả lời: - Anh đọc hai blogs, Valentine nói lên tâm trạng của người cô đơn trong dịp lễ tình nhân, một blog nữa nói về thân phận con người, cuối đời lâm trọng bệnh như cha của Gi, một người bạn của em. Nói chung chỉ có thể diễn đạt trong hai từ "ngậm ngùi."
Nhìn đồng hồ đã 10h kém 10, Lãng nhắn cho nàng: "Đến giờ anh phải đi làm rồi". Nàng hỏi tiếp: "Anh đã ăn sáng chưa?" Lãng nói: "Anh mang theo một ổ bánh mì kẹp trứng, vừa lái xe vừa ăn." Nàng gửi đến một biểu tượng nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng.
Suốt quãng đường dài, vừa lái xe vừa nhai bánh mì, Lãng đã nghĩ về Thắm khôn cùng, nghĩ về nàng như nghĩ về người đàn bà vô cùng xa lạ nhưng rất mực thân quen.
Mãi nghĩ về nàng, Lãng đến sở làm lúc nào không biết. Đang kiếm chỗ đậu xe thì gặp Jennifer cũng vừa đến. Lãng nói: "Chào Jennifer, lâu quá không gặp! Chuyến du lịch vừa rồi vui không?" Jennifer choàng vai Lãng và nói: "Jennifer nhớ anh Lãng nhiều." Lãng hỏi: "Sao lại nhớ?" Jennifer trả lời: "Anh Lãng biết là tại sao rồi mà." Lãng chưa kịp nói gì thì ngay lúc ấy Jeff đi ngang, nói chen vào: "Jennifer nó để ý mày đó." Lãng nói: "Không được, tao chỉ là một tên lãng tử thôi mà, có gì đâu mà." Jennifer chỉ im lặng và Jeff nói thêm: "Mày thực sự điên rồi."
Bấm đồng hồ báo giờ đến xong, mọi người lao vào công việc của mình. Lãng vừa làm việc vừa nghĩ về những điều mình đã nói với Jennifer. Có giống như những điều Thắm đã nói với mình?
Có những đêm trằn trọc mãi không ngủ được, một khao khát rất con người lại hiện ra trong tâm trí, một bóng dáng đàn bà, những ấm áp trải dài qua đêm. Không chịu nổi, Lãng chạy vội ra tủ lạnh, tu một hơi hết hai chai nước khoáng, sau đó vào phòng tắm xối những giòng nước lạnh từ đầu cho đến chân để thoát khỏi nhưng ham hố rất con người. Sau đó cố dỗ giấc ngủ bằng một viên Valium. Thế là một đêm khốn khổ lại trôi qua.
Nhớ lại khoảng thời gian ba năm trước đây, để trốn tránh cái cảm giác cô quạnh, đơn lẻ và những rạo rực rất bản năng của con người, anh đã uống rượu mỗi đêm, hết cốc này đến cốc khác cho đến khi say mèm lăn ra ngủ. Kết quả là một trận ốm thập tử nhất sinh, phải nằm bệnh viện mất hai tháng trời.
Sau thời ấy, Lãng đã thay đổi cách sống, lao vào chuyện viết lách, lúc đầu anh nghĩ rất khó, bởi vì lúc còn đi học anh vốn là cậu học sinh dốt văn tệ hại, thế nhưng bắt đầu viết và viết, cứ nghĩ sao viết vậy, từ đầu cho đến kết thúc, vậy mà cũng xong. Cứ mỗi lần viết xong một đoạn văn, một truyện ngắn, một bài thơ, Lãng lại tự thưởng cho mình một ngụm cà phê, một điếu thuốc. Và cũng nhờ cách này anh đã không còn thời gian trống nào để suy nghĩ bâng quơ về cuộc đời về thân phận mình, vậy mà ngày cũng trôi từng ngày. Cứ gặp gì viết nấy, suy nghĩ gì cứ trải dài ra trang giấy, vậy mà đời cũng qua. Trong lòng cũng thấy vui vui.
Lãng chợt nhớ đến câu chuyện ngụ ngôn " Hạnh phúc là gì?" Câu chuyện kể về một con chó con cứ mãi đuổi theo cái đuôi của nó và không bao giờ bắt kịp. Lãng nghĩ thầm: "Có lẽ mình cũng giống như con chó con kia. Cứ mãi đuổi theo cái đuôi của chính mình, đuổi theo cái bóng của hạnh phúc một cách vô vọng."
Chợt nhớ đến những quan tâm nhỏ nhặt, những điều mà Thắm đã dành cho chàng. Hãy hạnh phúc với những điều mình có được và hãy cố đừng nghĩ đến những chuyện xa xôi.
***
Vậy là Thục đã đi Daknong được gần một ngày. Buổi sáng ngồi uống cà phê một mình mà cảm thấy bâng khuâng quá, như thiếu vắng một điều gì rất thân thiết. Cũng vì một rào cản vô hình nào đó nên cứ cố gắng đè nén và không cho phép mình điện thoại cho nàng. Và như có một thôi thúc ngấm ngầm như nói với anh: "Thôi nào, hãy nhắn tin hoặc gọi cho nàng đi." Mở máy mấy lần mà vẫn chưa thực hiện được cuộc gọi. Lạ quá! Một nỗi xúc động như òa vỡ trong anh khi nghĩ đến việc được đọc những giòng tin nhắn, được nghe tiếng Thục nói ở bên kia 1/2 vòng trái đất, được nhìn thấy nàng lúc này.
Cuối cùng anh cũng đã vượt qua được cái cảm giác lạ lùng của chính mình và phía bên kia đầu dây có lẽ nàng đang cười nhạo mình.
Nàng kể cho anh nghe điểm dừng của nàng là Blao, phong cảnh, con người và những công việc nhóm của nàng sẽ phải làm vào ngày mai; nàng cũng gửi cho anh mấy tấm hình nàng đang trùm chăn với khuôn mặt rất ư là nghịch ngợm.
***
Em!
Thư viết cho em thay cho lời.
Những hụt hẫng trong đời sống thực dường như đẩy chúng ta đi xa và mỗi người đã đi dần về phía của mình bằng những suy nghĩ hẹp hòi, chứa đầy cái " tôi " môt cái " tôi " vô cùng mơ hồ, lố bịch, hàm hồ và chanh chua như một cô tiểu thư nhà giàu luôn trải nghiệm đời mình trên nhung lụa và chưa hề biết thế nào là những ngày đói kém, thiếu ăn thiếu mặc, chưa hề biết đến những cảm giác vừa nhục nhã vừa hân hoan của một kẻ luôn bị thôi thúc bởi những điều hết sức đời thường khi tưởng tượng ra là mình đang ngồi trước một bát phở bốc khói nghi ngút với mùi vị thơm ngon của nước súp và những miếng thịt bò béo ngậy, để rồi mỗi ngày làm bộ như một kẻ thảnh thơi đi qua đi lại trước một cửa hàng quốc doanh và chỉ để chống trả những cơn đói trong gan ruột của mình bằng những cái hít hà tràn đầy cái bản năng rất người trong một con người rất người của tôi. Và cảm nhận được thế nào là niềm hân hoan của mình khi thoả mãn những ước muốn rất đời thường, lẫn lộn xung quanh đó là những nhục nhã khi thấy mình đã không vượt lên được cái " tôi " của mình hèn mọn.
Vâng! Không đời nào một cô tiểu thư nhà giàu như em trải nghiệm qua những cảm giác mà tôi đã trải qua. Tóm lại cuộc đời mỗi một con người luôn được vây bọc bởi những bi kịch của chính nó. Vậy chúng ta hãy sống với những bi kịch của chính đời sống chúng ta và đừng mong mỏi một điều gì đó bởi nó xa vời lắm.
***
Cuối cùng thì anh cũng có được hồi âm của Thục. Anh luôn nghĩ về một trò chơi nghịch ngợm thời còn thơ ấu. Cùng lũ trẻ trong xóm ném những viên ngói vụn xuống một lòng giếng sâu để được nhìn thấy những vòng tròn vô sắc lan rộng, lan rộng... Hoặc cùng nhau ra biển ném thi những viên đá cuội lướt trên mặt nước tạo nên những tia nước tung toé hòa với niềm vui thú hồn nhiên của tuổi thơ. Thế rồi cuộc đời đưa anh đi xa hơn. Ngày một ngày hai, anh đã thay đổi, đã lớn lên dần, đã quên bẵng đi những trò chơi tuổi thơ một cách vô tâm để lao vào những niềm vui khác, những niềm vui của tuổi mới lớn, tập làm người lớn một cách lố bịch như hút thuốc, để râu, tập tành uống bia rượu, tập tành chinh phục những cô bạn cùng lớp, ra vẻ bất cần đời để tỏ ra lập dị khác người, rồi thậm chí còn muốn chinh phục cả thế giới trước mặt.
Tháng ngày trôi qua. Anh già đi theo thời gian, bị ném vào cuộc chiến khốc liệt. Tiếng súng tiếng bom đạn, sự chết chóc như làm tâm hồn anh chai sạn đi không ngờ, từ một người mơ mộng, lãng mạn nay trở thành một con người rất lạ, không còn giống anh ngày xưa nữa. Rồi sau cuộc chiến lại là một quãng đời khác nữa, tràn đầy sự khổ ải, đày đọa, rồi cũng kết thúc, lại lao vào với cuộc sinh nhai. Nhớ lại những ngày nắng gắt cong lưng trên chiếc xích lô ở trên là nắng, dưới là dốc và trên xe là hai chị bán cá mập béo ục béo ị nói cười rổn rảng bằng một thứ ngôn ngữ đời thường và chú phu xe gầy như que củi nghiến răng, nhắm mắt đạp và đẩy chiếc xe với hai khối thịt khổng lồ vượt qua dốc đời khổ ải. Anh chợt nhớ về một đoạn trong một ca khúc xưa :
Một đời cần lao áo cơm mù trí khôn.
Điệu kèn vang lên tiếng ca âm hồn.
Và người phu xe vẫn quay, quay đều thời gian.
Nghe trong đêm tiếng hát em hao gầy.
( Nhạc và lời Tôn thất Lập )
Thế rồi anh lại trải qua một cảnh đời khác.
Cuối cùng anh vẫn:
Mỗi buổi sáng thức dậy nhìn chính mình trong gương. Như một con người khác. Râu ria đầu tóc bờm xờm như con dã nhân thời tiền sử.
Anh vẫn mãi giống như gã trai trẻ trên chiếc đu bay của Alexis Zorba. Với những tiếng chắt lưỡi khôn cùng.
***
Buổi sáng cà phê một mình với những câu chữ nhảy múa trên trang giấy, anh nghĩ nhiều về Thục, mong nàng luôn vui khoẻ, an bình trong tâm tưởng và nhất là không phải trải những cảnh đời như anh đã trải qua.
Bởi vì hơn bao giờ hết nàng vẫn là "Người đàn bà một mình", một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, như một biệt danh mà mọi người đã đặt cho nàng.
Và
Nàng đã bỏ lại sau lưng mình những ngày tháng, với bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.
Đã bỏ lại những khoảng thời gian mà nàng đã không còn là nàng của nguyên thủy mà đã trở nên một hiện hữu của nỗi đớn đau chua xót.
Những ngày tháng nhuốm màu sắc của một vở bi hài kịch, nói về cuộc đời một người đàn bà, mà nàng là nhân vật chính.
Những ngày tháng mà nỗi buồn nhiều hơn niềm vui.
Những ngày tháng quá khứ như một nỗi ám ảnh không rời.
Những ngày tháng mà đôi lần quẫn trí nàng đã nghĩ đến việc ra đi mãi mãi.
Những ngày tháng mà thượng đế, trời phật thì ở quá xa.
Nàng đã vứt bỏ tất cả. Vứt bỏ tất cả những vàng vọt khổ đau của quá khứ như vứt một miếng giẻ rách vào chiếc sọt rác sau nhà.
Vượt lên những khổ đau, trái tim nàng đã trở nên lạnh giá, kiêu hãnh và tràn đầy những hoài nghi về mình, về cuộc đời một cách vô vọng.
Nàng vẫn một mình theo năm tháng, lặng lẽ như chiếc kim chỉ giờ dõi theo thời gian sống với những ảo giác của chính mình về một thời hoàng kim đã qua.
Nàng đã bỏ lại sau lưng những bước luân vũ như những dấu chân chim sau khu vườn tràn đầy hoa nguyệt quế. Bỏ lại sau lưng những gã đàn ông một thời đã từng ve vãn.
Nàng cứ đi và về một mình bên cạnh cuộc đời như thể nàng vốn là như vậy.
Như câu chuyện Alibaba và Chiếc Đèn Thần với nàng công chúa trong "Nghìn lẻ một đêm".
Nàng đã đánh cược chính cuộc đời mình với nỗi cô đơn.
Phớt lờ tất cả, nàng vẫn một mình qua những con phố đông người nhộn nhịp.
Vẫn đi về một mình. Một mình. Theo năm tháng.
Một mình. Một mình với trái tim băng giá và niềm kiêu hãnh khôn nguôi.
Nàng. Người đàn bà một mình mà anh đã bắt gặp đâu đó trong cuộc sống mình.
Vâng. "Người đàn bà một mình", "Cô tiểu thư cành vàng lá ngọc" của thuở nào.
***
Mưa đang rơi bên ngoài. Những giọt mưa rơi lộp độp trên mái nhà kèm theo tiếng gió rít bên ngoài khung cửa giống như những âm vang ghê rợn như tiếng vĩ cầm trong những tấu khúc của Paganini. Lãng bỗng cảm thấy rùng mình và nổi da gà vì cảm thấy lạnh buốt từ trong sâu thẳm nỗi cô đơn mình.
Con đường từ sở làm về nhà hôm nay như xa vời vợi. Anh có cảm giác dường như chiếc xe đang chạy ngược chiều với thời gian. Con đường như xa tít tắp, hai bên kính xe là những vệt sương mù đang chập chà chập chờn như bóng dáng của quá khứ đây đó đang lũ lượt kéo nhau về mang nhiều vóc dáng khác nhau. Anh chợt bật cười như chế nhạo cho cái thói quá đa cảm của mình.
Tắt máy đậu xe trước nhà, anh châm cho mình điếu thuốc và thả những vòng tròn khói vào khoảng không trước mặt, ngồi im lặng không tìm ra được một đáp số cho những mối quan hệ chằng chịt giữa mình với những người đàn bà, quen có lạ có, thân có, sơ có.
***
Buổi sáng cũng lại cà phê và âm nhạc như một thói quen cố hữu, anh nhận được tin nhắn từ Ngân : "Ko hồi phục được đâu anh, giai đoạn cuối rồi, chỉ mong uống thuốc duy trì thể trạng để kéo dài ngày nào hay ngày đó thôi ".
Như vậy là lại thêm một một người thân yêu sắp sửa ra đi mãi mãi. Lòng anh như chùng xuống, nhàu nhoè như trang giấy bị vò nát. Lãng thấy mình như đau buốt trong một góc nào đó của trái tim mình vốn đa đoan và nhạy cảm. Lãng còn nhớ sau mấy chục năm mất liên lạc, khi gặp lại Ngân trong môt hoàn cảnh mà nàng lúc này đã là mẹ của hai đứa con, là cô giáo ở một ngôi trường cấp hai trong một thị trấn cao nguyên, họ đã cùng đi uống cà phê, cùng hồi tưởng lại quá khứ một thời, một thời mà mỗi đêm tràn ngập tiếng hát liêu trai nàng và khu vườn thơ mộng trong quán cà phê của ông Tám Sồm ở Đồng mé, vừa xa và vừa gần cái thị trấn thân thương, Tháp Chàm, Phan Rang. Vậy mà bây giờ mọi chuyện đã thay đổi theo dòng thời gian, thấm thoát cũng đã hơn ba mươi năm rồi thì phải. Anh nhủ thầm: "Thôi hãy xếp tất cả vào những ngăn kéo dĩ vãng và đừng bao giờ lật lại những trang ký ức buồn." Nhưng nào có được. Và hôm nay những bóng ma quá khứ lại kéo về tràn ngập trong tâm trạng anh với nỗi buồn rầu mơ hồ nào đó.
Xuôi theo giòng chảy của quá khứ Lãng lại nhớ về những ngày tháng cũ, những kỷ niệm xưa, lúc còn là anh giáo trẻ ở một vùng sâu vùng xa, nhớ về những lớp học chính trị tẻ nhạt, sau mỗi buổi học anh đã cùng Thanh dạo bước để đưa nàng về nhà qua con đường chiều nhạt nhòa với những con dốc cao thấp chập chùng đồi núi dẫn về nhà nàng, một xứ đạo không cách xa nơi học tập là bao. Đôi lúc anh cố ý đi chậm phía sau để thầm mong con đường dài thêm và anh lại được chiêm ngưỡng vóc dáng thon thã và hao gầy của nàng lâu hơn một chút như những vần thơ anh đã làm như một quà tặng cho nàng mãi dài theo thời gian, như mái tóc thề nàng cứ mãi óng ả theo năm tháng. Anh tự nói thầm với với chính mình: "Làm sao mình có thể quên được những ngày tháng thơ mộng như thế đó! " Và như không nén được anh đã gọi thầm Ngân ơi! Thục ơi!, Thanh ơi!
Khẽ thở dài. Xa rồi, quá khứ thật xa rồi. Ước gì mình có thể quay lại với những ngày tháng tràn ngập những kỷ niệm thân thương. Ước gì !
Rồi những kỷ niệm ấy đã có những lúc chìm lắng trong quên lãng của dòng đời đẩy đưa, có những lúc bùng lên mãnh liệt như hôm nay và dù muốn dù không anh không thể nào phủ nhận một đoạn đời đã qua, những giây phút rung động phát từ chân tơ kẽ tóc và thế là những hình ảnh của quá khứ lại lũ lượt trở về.
Những ngày như hôm nay, Lãng đã ngồi im lặng suốt buổi sáng và sống lại với những hồi ức của một quãng đời trong quá khứ thật xa xôi và cũng thật gần gũi thân thương đã từng một thời gắn bó cùng anh như da thịt, máu xương.
Lãng đã biết được rằng, một lúc nào đó mọi người, kể cả anh rồi cũng phải chia tay với tất cả những gì đang mơ hồ ẩn hiện quanh đời như những hoài niệm về quá khứ.
Thế là một sự im lặng sâu thẳm đã diễn ra, không phải là một ngày hai ngày, một vài tuần. Có thể sẽ là một thời gian dài. Có thể là trong suốt quãng đời còn lại của anh ..
Lý quang Hoàn
(Những ngày tháng mười)
Trước năm 1975, tác giả dạy học và gia nhập quân đội. Hiện đang sống tại Fort Myers, Florida.