RÁNG CHIỀU
Đêm xoã tóc gối đầu lên ngày cũ
Yêu thương xưa thức dậy giữa chăn hờ
Nghe ân ái vẹn nguyên từng nhịp thở
Hương nồng nàn ướp đẫm cuộc tình mơ
Mai thức dậy hồn sương còn trên lá
Nắng hồn nhiên lóng lánh mắt môi người
Gió trầm tư vỗ về lau giọt trắng
Đường vui tươi khuất lấp lối đau đời
Trăm lần khôn sao một lần bỗng dại
Tha thiết kia sẽ vụn vỡ hoang chiều
Giọt thơ hồng tan phai trong hờ hững
Chung riêng mình sắp xếp được bao nhiêu.
Phương Loan