Tình già
Anh bảo em đừng lo, nhưng anh
trái tim xao xuyến đã trở mình
em hỏi khi nào thì anh lại
cười vang và hát dưới trời xanh
đàn anh gảy nhẹ từng giây cũ
tay run như thưở đó mối tình
giữ lâu ngày nặng tim hốt hoảng
đập cứ liên hồi, đập quá nhanh
anh còn giữ lại hình năm trước?
em tóc ngang vai, anh thật gầy
chiều nay em đứng bên song cửa
nhìn mây nhìn nước, giả thơ ngây
tiểu thuyết nên chỉ toàn hư cấu
tình yêu là đóa bồ công anh
khi hoa đã rộ, bay trong gió
mũi tên thật nhỏ, trắng vô tình
bây giờ em vẫn làm thơ chứ
vì biết bao nhiêu cho đủ lời
tiếng yêu nghèn nghẹn không nói hết
nước mắt nhiều khi chẳng chẩy xuôi
k.c. Nguyễn
(trích tập thơ Chiều Tình Yêu)