Trời ngỡ xanh lại xám
Nắng cầm chừng mưa rơi
Mắt hão huyền trăng sáng
Ơ kìa đêm ba mươi
Nước muốn ra biển rộng
Dòng sông khóa nhịp cầu
Sóng chập chờn bến vắng
Giấc mơ trôi về đâu
Người ngỡ thân lại sơ
Tay gieo nhầm hạt nhớ
Vào vùng quên đất lở
Rong rêu bám mịt mờ
Bước thu về thờ ơ
Đông chừng qua buốt giá
Xuân ngập ngừng gót thả
Tay che nắng hạ mờ
Lòng cắm rễ ưu phiền
Cột chặt cái hồn nhiên
Niềm vui không lối thoát
Quanh co trong bóng đêm
Ngồi diện bích tịnh tâm
Chợt nghe hồn lâng lâng
Lá xếp thành sen trắng
Lòng rung tiếng chuông ngân
Trầm Vân
Tên thật Võ Văn Vạn
Cố giáo sư Trung học Petrus Ký
Saigon