Tình Trăng Mười Bảy
ta hóa mình thành một dấu đêm
lặng lẽ trên môi ướt ngọt mềm
trăng nghiêng nửa khuất tình theo gió
nửa ẩn giọt sầu trong đáy tim
ta muốn mình
như một góc đêm
để nghe sương khóc
lệ bên thềm
như trăng buông bóng nhìn qua cửa
mơ thấy đời nhau
trong mắt em
Trần Đức Lập