To His Coy Mistress
Had we but world enough and time,
This coyness, lady, were no crime.
We would sit down, and think which way
To walk, and pass our long love’s day.
Thou by the Indian Ganges’ side
Shouldst rubies find; I by the tide
Of Humber would complain. I would
Love you ten years before the flood,
And you should, if you please, refuse
Till the conversion of the Jews.
My vegetable love should grow
Vaster than empires and more slow;
An hundred years should go to praise
Thine eyes, and on thy forehead gaze;
Two hundred to adore each breast,
But thirty thousand to the rest;
An age at least to every part,
And the last age should show your heart.
For, lady, you deserve this state,
Nor would I love at lower rate.
But at my back I always hear
Time’s wingèd chariot hurrying near;
And yonder all before us lie
Deserts of vast eternity.
Thy beauty shall no more be found;
Nor, in thy marble vault, shall sound
My echoing song; then worms shall try
That long-preserved virginity,
And your quaint honour turn to dust,
And into ashes all my lust;
The grave’s a fine and private place,
But none, I think, do there embrace.
Now therefore, while the youthful hue
Sits on thy skin like morning dew,
And while thy willing soul transpires
At every pore with instant fires,
Now let us sport us while we may,
And now, like amorous birds of prey,
Rather at once our time devour
Than languish in his slow-chapped power.
Let us roll all our strength and all
Our sweetness up into one ball,
And tear our pleasures with rough strife
Through the iron gates of life:
Thus, though we cannot make our sun
Stand still, yet we will make him run.
ANDREW MARVELL
1681
Gởi người tình e lệ
Nếu vũ trụ và thời gian ta làm chủ
Thì em ơi, e lệ chẳng hề chi
Ta sẽ ngồi và sẽ tính suy
Tìm cách hưởng tình dài nhàn nhã
Dọc nẽo Hằng Hà, ngọc vàng em khám phá
Để mặc anh than thở trên bến sông Hằng
Anh sẽ yêu em trước cơn Hồng Thủy mười năm
Và nếu muốn, em tha hồ từ chối
Cho đến khi dân Do Thái quay về Giáo Hội
Thì tình anh như thảo mộc lớn dần dà
Lặng lẽ lan tràn như đế quốc bao la
Anh sẽ để một trăm năm ca tụng
Đôi mắt em và ngắm vừng trán rộng
Hai trăm năm chiêm ngưỡng ngực giai nhân
Ba mươi ngàn năm cho tất cả châu thân
Một thời đại cho mỗi phần tối thiểu
Thời đại cuối, lòng em anh tìm hiểu
Vì em ơi, em xứng đáng muôn vàn
Mà tình anh cũng tha thiết vô ngần
Nhưng sau lưng, anh cứ nghe dục giã
Xe thời gian, bánh chuyển dần vội vã
Trước mặt ta là sa mạc lạnh lùng
Của ngàn thu vô tận vô cùng
Nhan sắc em rồi đến ngày tàn héo
Lời ái ân không vang thành giai điệu
Trong vòm mồ cẩm thạch, những loài sâu
Gậm nhấm dần thân băng tuyết giữ từ lâu
Tiết hạnh em cũng trở thành cát bụi
Lửa tình anh hóa tro tàn lạnh nguội
Thanh tịnh, riêng tây nằm dưới mộ phần
Cũng chẳng còn ai tha thiết ái ân
Vậy em hỡi, lúc xuân nồng còn đượm
Trên da căng mịn như làn sương sớm
Lúc tâm hồn còn hăng hái thiết tha
Lửa nhiệt tình thở mạnh trên thịt da
Ta hãy cứ hân hoan vui sống
Như đôi chim đắm say tình mộng
Hãy vội vàng vồ vập phút giây
Đừng để héo hon tàn lụi tháng ngày
Hãy dồn hết tâm lao nhiệt huyết
Để xông pha qua cửa sắt của đời
Giật lấy niềm vui, giành lấy nụ cười
Không bắt được mặt trời đứng lại
Thì ta bắt mặt trời phải chạy.
Nam Chi Lê Hữu Phụng
1967
Cựu giáo sư Anh Ngữ trung học đệ nhị cấp trường Chu Văn An, Saigon. Định cư tại Mỹ.