Tôi đánh rơi nỗi buồn đằng sau khu vườn mộng
Những ngày tháng tám từ Monroe xuôi về Manhattan
Những cụm hoa vàng và những bóng cây xanh trải dài suốt chuyến đi
những ngày tháng tám New York nắng hừng hực, chiếc xe hộc lên những cơn bực dọc trời ơi
Những ngày tháng tám ...
Tôi cứ mãi mơ màng về em, suối tóc xoải dài trên từng ngọn đồi xanh màu hư ảo thuở nao
Những ngày tháng tám ngược xuôi mưu sinh từ Fairfield - Hartford rồi lại quay ngoắt về New York
Để mong được cùng em lang thang trên những khu phố phồn hoa đô hội Grand Central, Times Square ...
và vật vờ trên những chuyến xe điện ngoằn ngoèo thở dốc trên không
Thả bước dọc theo những dãy nhà ổ chuột để được hoà nhập vào cùng những mảnh đời khốn khó
Cùng với những gã homeless đêm đêm bên ngọn lửa sưởi ấm, vang vọng tiếng guitar bập bùng đậm chất blue len lỏi vào từng ngõ ngách tâm hồn
Để tìm lại em trong chiếc gương cổ tích ố vàng màu thời gian
Để chỉ hỏi em, em ở đâu trong những mảng tối nhập nhòa trên những căn gác màu gạch nung bên kia góc phố xa lạ ...
em ở đâu bên chiếc cầu treo Brooklyn nối liền Manhattan và Brooklyn bên trên con sông "Đông"* thơ mộng ?
Câu trả lời chỉ là những âm vang vô nghĩa ...
chỉ là để chờ đợi những tia sáng lẻ loi trong đời
Em quả thật là hàm hồ và quá quắt
...
Tôi đã chọn sự im lặng như một thái độ khôn ngoan để được tưởng thưởng từ em những nụ hôn nồng cháy tràn ngập những đốm sáng với gam màu cảm xúc lan truyền từ đôi môi em
màu ham hố ...
Thế là một lũ quá khứ lần lượt trở về
như một cơn lốc làm tôi quên bẵng mất thành phố sau lưng
...
Và New York chỉ còn là những giấc mơ về những đường ranh giới sáng tối
Về sự xa cách giữa giàu và nghèo , giữa những tòa cao ốc hào nhoáng và những mảnh đời còm cõi mỗi ngày đi và về vô vọng
Để rồi biến mất tăm trong những khu nhà ổ chuột dưới chân cẩu ồn ã tiếng xe điện rầm rập trên không
Tôi đã đi tìm mà nào thấy em
em của một thời dấu yêu
Tôi hát thầm những bài tình ca cũ rích
Mong tìm gặp lại em trong chiếc gương cổ tích ố vàng màu thời gian
Chỉ thấy trong gương toàn một màu quá khứ
Tôi hát hoài những bài tình ca cũ rích
Như thể hoài vọng về những mối tình xa xưa
Với những người đàn bà bước ra khỏi vùng trí nhớ tôi lặng lẽ
Giờ chỉ còn lại. Tôi và những tiếc nuối khôn cùng
Bởi một vòng tay không ôm hết cuộc đời
Vòng tay không giữ nổi những cuộc tình
Tôi vục mặt xuống chiếc lavabo cáu bẩn màu thời gian
Hát thì thầm một bản tình ca
Chợt thấy xuất hiện trong chiếc gương mờ đục
Là hình ảnh của một lão già ! ! !
Lý Quang Hoàn
August 2022
*Sông Đông : East river nơi chiếc cầu Brooklyn nối liền hai hạt Manhattan và Brooklyn/New York.