… Ðoạn đường trước căn biệt thự nhìn ra biển ở Bãi Trước bị cúp điện tối đen. Tiếng sóng đập vào ghềnh đá đều đều những âm thanh hiền hòa. Hai mươi ba đứa trẻ con đã được cho uống thuốc ngủ và người lớn thì bồn chồn đợi giờ “đổ bãi”.
Người đàn ông nói với người đàn bà, “Ðã đến lúc chúng ta phải có một quyết định can đảm. Ti sẽ đi theo anh. Anh không chắc có kềm sát em được không, nhưng nếu có lạc, nhớ không trở lui lại để tìm nhau. Nghe lời anh, không trở lui lại để tìm nhau. Phải có một trong hai người đi thoát. Nếu anh thoát, sẽ có Ti bên anh. Nếu là em, sẽ có đứa con trong bụng bên em. Và nếu Trời thương, cho cả gia đình đến được bến bờ bình an, anh không còn điều gì ao ước hơn.”
Họ chạy, lúp xúp vội vàng theo đoàn người. Cái thai hai tháng trong bụng người thiếu phụ trẻ. Ðứa con trai 17 tháng trong tay người đàn ông. Họ té nhủi trên những tảng đá trơn trượt. Cạnh đá nhọn, mảnh sò ốc cắt cứa đôi chân nhưng cả thân xác họ đã không còn cảm giác. Cái đích là chiếc ghe lờ mờ trong bóng đêm. Người đàn ông leo lên được chiếc ghe nhỏ trước. Anh gọi tên vợ khe khẽ trong bóng tối mịt mùng: Phương, Phương ơi!…Phương, Phương ơi!… Mãi mãi, dài như hàng thế kỷ, anh nghe tiếng vợ mệt mỏi ở một khoảng cách thật gần: Em đây! Người đàn ông quơ cánh tay còn lại vào khoảng không tối đen trước mặt: Em ở đâu, nắm tay anh nè! Chàng nói như thể chung quanh chỉ có hai người. Và cuối cùng, bàn tay gầy còm xương xương đã trong tay chàng như một giấc mơ.
Chiếc ghe nhỏ với gần 130 con người chao qua chao lại không định hướng trên biển Ðông. Chưa ra tới hải phận quốc tế mà máy đã bị hư. Có tiếng báo động dường như gió đang thổi ghe trôi ngược về hướng đảo Phú Quốc. Những khuôn mặt người lạnh tanh như chấp nhận số mạng. Người đàn ông ôm đứa con 17 tháng trong tay khóc oằn oặt vì đói. Chưa tới giờ cấp phát nước ngọt và cháo nên đành chịu. Người vợ ngồi rũ ra bên cạnh. Người đàn ông đổi tay, bế thằng nhỏ theo đủ kiểu, dỗ dành đủ cách, nó vẫn oằn mình khóc. Tiếng khóc chát chúa như tiếng mèo gào. Ðến một lúc, không còn chịu nổi, anh dang thẳng tay tát vào mặt thằng bé. Tiếng khóc ngưng bặt. Thằng bé giơ tay quệt ngang mũi, đưa bàn tay nhỏ xíu lên trước mắt ngơ ngác: “Máu… ! Mẹ! … Máu!”. Người mẹ choáng váng như thể cái tát trên mặt chị. Nước mắt chị ứa ra. Người đàn ông cũng chợt tỉnh cơn mê. Anh ôm chặt con, kéo áo lau máu bê bết trên miệng con, nước mắt đầy trong đôi mắt anh ngầu đỏ: “Bố xin lỗi con. Bố xin lỗi con!…”. Anh trao đứa con cho vợ: “Em bế con xuống hầm tầu cho anh đi”.
Hầm tầu chật nóng. Không khí ngột ngạt mùi hơi người. Khó khăn lắm chị mới kiếm được một chỗ ngồi dựa vào thân tầu. Ðứa con đã ngủ thiêm thiếp trên bụng. Cái thai hai tháng chị đang mang mỗi lúc như mỗi bị ngộp thêm vì sức nặng của thằng anh bên trên. Chị ráng chịu đựng. Một tiếng. Hai tiếng. Thời gian trôi đi chậm chạp. Bên cạnh chị là một gã con trai và hai đứa con gái độ khoảng ngoài 20 đang nằm xéo nhau thoải mái. Cái khoảng rộng giữa họ khiến chị bắt thèm thuồng. “Phải chi họ nhích qua một chút, một chút thôi cho tôi để Tí Ti nằm xuống. Phải chi! … Phải chi!…” Chị nghe trong trí mình một lời kêu gào nhưng bản tính nhút nhát khiến chị cứ ngồi im chịu trận. Lâu lắm, gần như ngộp thở vì mệt mỏi, chị khẽ khàng lay đứa con trai, “Anh có thể nhích qua một chút cho tôi để cháu xuống không?” Gã con trai nhìn người đàn bà trẻ hốc hác bơ phờ sau hai ngày trên biển, thản nhiên: “Chỗ ai nấy nằm. Nhích qua sao đủ chỗ cho tôi?” Gã xoay lưng, dửng dưng tiếp tục giấc ngủ. Người thiếu phụ cắn răng. Ðôi lúc, chị ước ao mình biết chửi thề…
Gã xoay lưng tiếp tục giấc ngủ. Những giọt nước mưa vẫn tí tách nhỏ từ trên boong xuống hầm tầu. Mùi mồ hôi cộng với hơi người hầm hập. Lắm lúc, chị tưởng mình có thể ngất xỉu. Ấy thế mà khi vừa nghe tiếng reo hò từ bên trên vọng xuống: “Gặp tầu khoan dầu rồi bà con ơi…..”, hai cô gái ngồi bật ngay dậy, cuống quýt lục giỏ quần áo và tự nhiên như trong phim XX, các cô cởi phăng chiếc áo đang mặc, không chút ngượng nghịu phô bày da thịt thiếu nữ giữa đám đông rồi nhanh chóng tròng vào người chiếc áo thung bảnh toỏng!! Chi vậy? Chị không thể hiểu. Các cô muốn “cua” ai ở giờ thứ 25 này? Gã con trai lắp bắp: “Chuyến này được cứu, tui sẽ cúng tạ Trời Phật”.
Cuối cùng, trong đêm mưa bão, chiếc ghe nhỏ như món đồ chơi bé bỏng tội nghiệp đã được ông thần khổng lồ khoan dầu thò bàn tay cứu vớt.
Chiếc thang dây được thả xuống từ con tàu vĩ đại. Trong tâm trạng chết đi sống lại, những con người khốn khổ vài phút trước đã hân hoan bám chặt vào sợi dây để được kéo lên "thiên đàng”.
Nhật ký của Phương - 25/5/1981
Share trên Facebook.