TƯỞNG RẰNG ĐÃ QUÊN
Tưởng.
Tưởng đã quên quên thật rồi
Đêm mơ nhớ mắt ngày thời nhớ môi
Tưởng chi tội vậy Em ơi
Tưởng ta cứ tưởng Em cười vô tư
Cuộc.
Cuộc xưa khâm liệm từ từ
Ngỡ yên đâu biết sật sừ nhịp tim
Em qua mắt khép lim dim
Sờ tay lên ngực biết tim phập phồng
Rằng.
Đã đeo bám tưởng là Rằng
Quên Em rất dễ ví bằng như mơ
Ngờ đâu nhớ trụ bám chờ
Rằng ta chợt hiểu khạo khờ chữ yêu
Tay.
Ngửa Tay hứng giọt mưa chiều
Làm ta loảng tưởng ít nhiều hạt thơ
Vẫn còn Em nhỉ đủ chờ
Thu sa trần hạt ngu ngơ mộng hờ
Dậy.
Dậy thì nhớ trổi vu vơ
Tóc rơi cọng bạc lững lờ hương xưa
Dậy đi ngủ mãi mơ thừa
Xin chia lão tuổi đủ vừa tặng Em
Làm.
Nhắc Em ngủ nhớ buông rèm
Hong khô tóc ướt lẻn thềm gió qua
Lỡ đêm lạc gót thật thà
Ta theo con gió qua nhà Em thăm
Thang Fam