Xin đừng vội lớn
Này cô bé, nhìn cô anh xao xuyến:
Tuổi mười ba cô đã đẹp vô cùng
Mắt long lanh, môi đỏ thắm, tóc như nhung
Ôi một nụ hoa hồng trong nắng sớm
Nhưng cô ạ, dù cô đang tuổi lớn
Anh xin cô chớ vội hết trẻ con
Mắt đã long lanh, chớ vội hút hồn
Môi đã thắm, hãy khoan cười quyến rũ
Tóc đã thơm, anh xin cô gìn giữ
Khoan để sợi nào vương mắt một ai
Trái tim non nếu đã biết yêu người
Xin chỉ yêu gia đình, thầy cô, bè bạn
Sau vừng trán ngây thơ sáng lạn
Xin hãy toàn chuyện sách vở bướm hoa
Ô mai, kem, bánh ngọt, chocolat
Những thứ đó xin cô khoan hãy chán
Nghĩa là anh xin cô đừng vội lớn
Khoan biết bồi hồi, thao thức, nhớ nhung
Tình long lanh như hạt kim cương
Mà tình cũng long lanh như nước mắt
Hãy coi chừng, anh trông cô tài sắc
Hồng nhan đa truân, cô có hiểu gì
Cô cũng sẽ dầy vò bao kẻ tình si
Mà chắc chỉ một chàng trai sung sướng
Cũng chẳng vui chi khi làm người lớn
Bận rộn, lo âu những gánh nặng đời
Cô sẽ biết buồn, sẽ biết thở dài
Lúc đó hẳn lòng cô nhiều nuối tiếc
Hãy vẫn còn xanh, hỡi nụ hoa tinh khiết
Hãy vẫn ngây thơ, hỡi thiên thần diễm lệ tuổi mười ba
Hãy qua rất chậm những ngày tháng ngọc ngà
Cô bé nhé, xin cô đừng vội lớn.
Hoàng Hải Hồ
1974
Ảnh: Tuấn Kiệt Jr.